Ngầm hiểu của xã hội đương đại: Bạn không tìm tôi, tôi cũng chẳng tìm bạn.
Tôi hôm nay tôi có trông thấy một người bạn của tôi hồi học cấp 2 có đăng một dòng trạng thái lên bảng tin: “ Bây giờ tìm được một người bạn học cũ để quây quần bên nhau thực sự rất khó.” Tôi mở hộp thoại chat với cậu ấy muốn hỏi xem có chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn lịch sử trò chuyện gần đây nhất thì đã ngày 30/9/2020 bèn thôi.
Khi đó tôi hỏi cô ấy: Quốc khánh cậu có về quê không? Cô ấy trả lời vỏn vẹn 2 từ. Không về. Rồi kể từ năm đó trở đi, chúng tôi chẳng nhắn tin với nhau. Đôi lúc thật là cảm khái, giữa con người với con người rốt cuộc là do đâu mà dần nhạt đi vậy?
Rõ ràng trước đây là đứa bạn tốt, không có chuyện gì là không nói. Giờ ngay cả một lời hỏi han cũng có vẻ lạc lõng. Rõ rằng năm đó còn hẹn hò với nhau là sẽ là mẹ nuôi con của đứa kia. Thế mà giờ tới cả chuyện đối phương yêu ai còn chẳng biết. Không làm phiền nhau, hóa ra là sự kí kết ngầm cuối cùng của chúng tôi.
Nghĩ kỹ lại, chúng ta trở thành người xa lạ từ khi nào, chắc là từ khi mỗi đứa thi vào hai trường đại học khác nhau mà. Một đứa về nam, một đứa về bắc. Khi mới bắt đầu chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc, chia sẽ những chuyện thường gặp ở trường mới, như là bạn học nào đẹp trai, môn học nào thú vị, môn nào không hiểu, có thể nói chuyện rôm rả cả ngày. Đôi khi gặp chuyện chẳng không vui, khóc lóc không ngừng.
Nhưng bắt đầu từ ngày nào đó, tần xuất trò chuyện của chúng tôi giảm dần. Cô ấy hiếm khi chia sẽ cuộc sống hằng ngày của mình với tôi và tôi cố gắng để không nói chuyện cuộc sống của mình với cô ấy. Cho đến khi ra trường, chúng tôi cũng chẳng gọi điện lấy cho nhau lấy một cú điện thoại. Chúng tôi cứ như thế, dần xa cách, coi như người dưng. Thực tế, một dấu hiệu rõ ràng của sự trưởng thành, là hiểu được tín hiệu không còn làm phiền của người khác. Ngay trong tình yêu cũng vậy. Một khi nhận thấy thái độ thờ ơ của đối phương, bạn sẽ ngay lập tức chuyển mình, không còn làm phiền nữa.
Cách đây mấy hôm khi tôi về quê nghĩ lễ Quốc Khánh. Gia đình tôi đã sắp xếp một buổi xem mặt cho tôi. Đối phương là con trai một người bạn của của dì tôi, cũng trạc tuổi tôi và cũng làm việc ở Bắc Kinh. Toàn bộ quá trình gặp mặt không có gì ngại ngùng cả. Đối phương cũng biết về nhau một chút, và khi kết thúc vì phép lịch sự mà chúng tôi đã cho wechat của nhau.
Gì tôi nhiều lần dặn dò hai đứa chúng tôi, về Bắc Kinh phải liên lạc với nhau nhiều hơn, nếu không có chuyện gì cũng không sao cả, cứ ra ngoài ăn cơm cùng nhau hay gì cũng được. Chúng tôi đều cười nói vâng được. Nhưng sau khi trở về Bác Kinh, chúng tôi đều ngấm ngầm chẳng tìm nhau. Anh ấy chẳng tìm tôi, tôi cũng chẳng tìm anh ấy. Thật ra trong quá trình trò chuyện, chúng tôi có thể cảm thấy rằng, chúng tôi chẳng có chút nào thấy hứng thú lẫn nhau. Thế nên đến cả cái sở thích của nhau là gì cũng lười chẳng muốn hỏi. Mặc dù kết bạn WeChat nhưng mà trên bảng tin cũng chưa từng like nhau lấy một lần.
Có thể với chúng tôi bây giờ mà nói, sự chủ động và nhiệt tình là những thứ xa xỉ phẩm. Và thực sự không muốn lãng phí nó với những người không cần thiết. Một khi chấp nhận tín hiệu không làm phiền của bên kia, và biết điều mà nhượng mộ lui binh, đừng tiếp cận. Chủ động là cái cần dũng khí nhiều nhất. Chúng ta lúc nào cũng là chờ đợi, chờ đối phương liên lạc với chúng ta. Chờ đối phương đến làm lại với chúng ta, chờ đội đối phương theo đuổi chúng ta. Nếu đối phương không chủ động thì kệ đi.
Nhưng trên thực tế mối quan hệ tốt là mối quan hệ có sự chủ động từ hai bên. Nếu như đối với chuyện tình cảm mà bạn lúc nào cũng sợ đông sợ tây, thì tương lai sau này nhất định có một ngày bạn sẽ hối hận.
Nếu như bạn thực quan tâm đến người ấy và mối quan hệ đó thế thì bạn thử chủ động lấy một lần, chũng chẳng có gì là không thể. Bạn nói xem có đúng không nào?
Trích:Bản gốc:Nhuỵ Hy蕊希Erin
Bản Dịch:Tươi Châu-TTBMusicChannel
Biên tập:Mỹ Trinh。