nhom facebook

Top 1 người lớn cô đơn.

Đăng lúc 16:03:01 16/11/2021

Top 1 người lớn cô đơn

Sau khi trưởng thành tôi thường thấy cô đơn. Những khoảng khắc cô đơn này đôi khi xảy ra trước cửa nhà căn phòng cho thuê của tôi, vì quên mang theo chìa khóa nên tôi chỉ có thể đứng trong cái hành lang tối đen rón rén thông qua wechat nhờ đứa bạn cùng phòng ra giúp. Đôi khi nó xảy ra trên chuyến tàu điện ngầm đông đúc, những người chung quanh lên lên xuống xuống, đến rồi đi mà sau cùng chả có lấy một ai một đối tượng nào là có thể cùng tôi chuyện trò những chuyện tâm tư và phiền não cả.

Để chống lại sự cô đơn, tôi đã từng chạy thẳng đến cửa hàng tiện lợi trước cửa nhà sau khi tan sở vào buổi tối, dù không mua gì cả nhưng tôi vẫn muốn đi dạo trong một căn phòng rực rỡ ánh sáng ấy một chút. Vì để xua tan nỗi cô đơn, một mình trong đêm tôi nhấp đại vào một chương trình TV nào đó vừa tạo ảo giác về một bầu không khí sôi động vừa lướt đi lướt lại hết ứng dụng này tới ứng dụng khác trên điện thoại, thức đến tận sáng.

Đa phần, tôi thường số tình sắp xếp kín lịch sinh hoạt đời sống của mình. Dường như chỉ có như vậy, mới không cảm thấy sự cô đơn và hoang vắng trong lòng. Nhưng cho dù tôi có cố chống cự lại thế nào, cô đơn hay mỗi lúc bất giác nào đó, lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trong từng ngóc ngách của cuộc đời tôi, nhắc nhở tôi, tôi chỉ có một mình.

Tuần trước, vì một số lý do tôi bị chủ nhà yêu cầu phải chuyển nhà đi chỗ khác nội trong 3 ngày. Trong mấy ngày đó, tôi bị buộc phải sống trong một khoảng thời gian bất ổn. Ban ngày đi làm như thường lệ, tối mịt mới tan làm , rồi vội vội vàng vàng đi tìm chỗ cho thuê mới. Thần kinh kéo như dây đàn để cân nhắc giá cả, vị trí và điều kiện giao thông của từng căn nhà. Sau đó với đầy đủ thông tin của căn nhà cho thuê, cùng với nỗi niềm tủi khổ phức tạp, mỏng manh chưa đủ do tác động của người ngoài vào, quay trở về căn phòng cho thuê giờ đang ở.

Khoảng thời gian tôi trở về nhà, thường là vào đêm muộn. Lúc bước ra khỏi lối vào tàu điện ngầm, bỗng chốc ngước đầu lên, , phát hiện trong hàng vạn ánh đèn của mọi nhà, sau cùng chẳng có lấy một ngọn đèn nào sáng vì tôi cả. Khoảnh khắc ấy, cảm giác cô đơn ùa về trong tôi, tôi nhớ những người trẻ đã từng ở trước cửa tàu điện ngầm, trên vỉa hè hoặc quanh quẩn một chỗ, hoặc say xỉn, hoặc lặng lẽ rớt nước mắt, mà tôi đã từng nhìn thấy.

Hồi còn trẻ, từng không hiểu được sự yếu đuối và thảm hại của họ nhưng bây giờ đã đến cái tuổi một mình đối mặt với cuộc sống, nhưng lại phát hiện bản thân mình từ lâu đã trở thành một trong số họ.

Ở thành phố có nhịp sống nhanh này, dường như chúng ta khó có thể gói gọn cảm xúc cô đơn của mình. Những người có thể đến bên chúng ta bằng thể xác hay linh hồn, tất cả đều ở những phương trời xa xôi thiên lý chỉ ngoại hoặc là ở quê hương. Trong những ngày không có ai ở bên, chúng ta bắt buộc phải học cách một mình tự thu xếp công việc, ứng phó với cảm xúc, chăm sóc cho cuộc sống.

Có thể bạn cũng giống như tôi, vào những thời điểm đặc biệt nào đó, nhìn lại quãng thời gian đã qua, cuộc sống bộn bề muôn hình vạn trạng mà trong lòng bạn chưa từng có lấy chút cảm giác hài lòng lẫn vui vẻ. Có lẽ, nhưng gì bạn nghĩ đến bây giờ, là tất cả quá khứ về một người độc thân, là bạn mò mẫm một mình nấu cơm, kết quả là bị dầu bắn vào người, cái kiểu lúng túng khi dao cắt vào tay. Là bạn đổ bệnh vào nửa đêm, một mình, thấy xót xa khi lần lần mò mò tự nấu cháo và mua thuốc. Là khi bạn chuyển nhà mà không bắt được chiếc xe nào, đi mua sắm cũng chẳng tìm được ai đi cùng. Ngay cả việc đơn thuần là chụp một bức ảnh lúc mặt trời lên hay hoàng hôn buông xuống, cái cảm giác lạc lõng không có ai để mà chia sẻ.

Tuy nhiên nghĩ lại những tháng năm ấy, tôi đã tích lũy được nhiều cơ hội để lên level cuộc sống . Sở hữu nhiều khả năng thuần thục để chăm sóc bản thân. Thực ra đều ít ít nhiều nhiều từng được thơm lây bởi 2 cái từ “cô đơn”. Giống như tôi, mặc dù lúc chuyển nhà, tôi đã bị sự cô đơn xâm chiếm không biết bao nhiêu lần, buồn đến nỗi chỉ muốn ngồi xỗm một góc nhà khóc.

Nhưng khi tôi một mình vút qua gần nửa thành phố, tìm được một căn nhà khá là khang trang, để khi tôi ở trong cái thành phố hoàn toàn xa lạ này, khi tôi có được một điểm dừng chân, mọi cô đơn  và mệt mỏi dường như đều tan biến. Thậm chí có lúc xuất thần, cảm thấy con đường tương lai dù có dài và khó khăn đến đâu, tôi vẫn có thể một mình nghiến răng vượt qua.

Suy cho cùng cuộc đời của chúng ta, rất nhiều người chỉ có thể đồng hành cùng chúng ta trong một hành trình ngắn ngủi, ăn một vài bữa, hàn huyên dăm ba ngày. Cùng nói về những mộng tưởng, rồi biến mất trong biển người mênh mông. Và con đường chông gai và cô đơn nhất trong cuộc đời, chúng ta phải dùng chính đôi chân của mình, thể nghiệm đủ thứ, đo đếm từng chặng đường một.

Trong cuộc sống tự mình xây dựng và làm chủ, đuổi gió theo trăng. Trong những ngày lang thang tự lực cánh sinh, hãy dùng cuộc sống đầy sinh động để bắt tay và hòa giải với tất cả những giây phút cô đơn đã từng trải qua nhé!

 

Trích:Bản gốc:Nhuỵ Hy蕊希Erin

Bản Dịch:Tươi Châu-TTBMusicChannel

Biên tập:Mỹ Trinh。

097 481 85 34

Để lại tin nhắn cho chúng tôi

Vui lòng để lại lời nhắn, nhân viên tư vấn sẽ liên hệ hỗ trợ bạn

https://zalo.me/0974818534