Vì sao con người sống rất mệt mỏi.
Không biết bạn có cảm giác như này không? Theo tuổi tác càng ngày càng lớn, càng lúc càng cảm thấy sống thật mệt mỏi. Mỗi ngày tăng ca không hết, nhưng tăng thưởng tăng lương lại không có. Chung sống giữa người với người lại phải cẩn thận từng li từng tí. Cha mẹ phải chăm sóc, con cái phải nuôi dưỡng. Áp lực cực kỳ lớn. Đôi khi, rõ ràng đã như quân linh tan rã, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh như cũ, mỉm cười nói với toàn thế giới: “Tôi rất tốt, không sao cả”
Nghĩ kỹ càng, vì sao chúng ta lại cảm thấy mệt mõi như vậy? Nguyên nhân đại khái có bốn lý do:
1, Lòng quá mềm, không biết cách từ chối. Từng đọc một đoạn như vậy rất đau lòng. “Trên thế giới có hai loại người, định sẵn không vui vẻ, một loại là người mẫn cảm, một loại là lòng quá mềm. Người mẫn cảm hết lần này đến lần khác làm tổn thương chính mình. Người quá mềm lòng, người khác hết lần này đến lần khác làm tổn thương bạn. Người mềm lòng, không thể chịu đựng được những lời thỉnh cầu của người khác. Chỉ cần đối phương lên tiếng, có không tình nguyện đến đâu cũng gật đầu đồng ý. Người mềm lòng, gai trên mình đều mọc ngược trên người, không biết từ chối cũng không dám làm tổn thương người khác. Nuốt xuống những ủy khuất của bản thân, tự lau đi những giọt lệ. Cuối cùng cũng chỉ khiến bản thân bầm tím khắp người.
Thực ra, giữa người với người, bạn sẵn lòng giúp đỡ là tình cảm, không phải bổn phận. Phải biết rằng, mềm lòng không phải là tốt bụng. Người tốt bụng không phải là người tốt thật sự. Nhân sinh cực khổ ngắn ngủi, đôi khi lòng cứng rắn một chút mới có thể sống thõa mái. Học cách từ chối, học cách nói không. Trước khi sưởi ấm bản thân rồi mới ôm lấy người khác.
2. Việc không xong cũng không chịu nghĩ ngơi. Trên Trihu nhìn thấy một câu như thế này: “Đâu là dáng vẻ khắc họa chân dùng người trưởng thành”Người được like nhiều nhất nói: “Lòng chưa già, tóc đã trắng. Mắt chưa hoa, lệ đã cạn. Thức ăn không thiếu, nếm vì vô vị. Thời gian thì ít, sự việc lại vô tận. Trên có già, không thể nhường ở bên cạnh. Dưới có nhỏ, không có cách nào cầu bạn trưởng thành cùng”. Ngắn ngủi hai câu đã chất chứa bao câu của người trưởng thành. Nói đến cùng vẫn là một chữ bận. Vì để duy trì cuộc sống tốt đẹp, mỗi ngày bôn ba đến và về giữa công ty và gia đình. Vật lộn nhiều lần giữa nhà xe và vé.
Chúng ta dường như là một con quay tròn không ngừng nghĩ, vĩnh viễn không dừng lại. Bận xong một trận, lại có một trận tiếp theo, bận xong một trận tiếp theo lại có một trận tiếp theo nữa. Vĩnh viễn vô cùng tận. Ngẫu nhiên cũng sẽ có suy nghĩ muốn dừng lại để bản thân nghĩ ngơi trong chốc lát. Nhưng là không dám. Con cái đi học, cha mẹ khám bệnh. Khoản vay mua nhà mu axe, những khoản vay của cuộc sống. Đâu không phải là hòn đá đè nặng trĩu lên trái tim chứ? Vì để cho gia đình có cuộc sống tốt hơn. Chúng ta không thể không khoác lên mình chiếc áo giáp, nghiến rang chiến đấu. Bạn vất vả đừng quên sau khi bận bịu, thinhr thoảng cũng nên dành thời gian cho bản thân nghĩ ngơi. Để thân tâm được nghĩ ngơi, có được thân thể tốt, mới có thể làm trụ cột cho gia đình. Shopenhauer từng nói một câu, đặc biệt có đạo lý: “Chính phần mười hạnh phúc, được xây dựng trên cơ sở sức khỏe. Sức khỏe chính là tất cả”. Thân thể con người không phải xương cứng như sắt thép, tiền bạc chẳng qua là một tờ giấy. Sức khỏe mới chính là cả một đời. Tạm dừng ngắn ngủi không phải buông thả, mà là nạp năng lượng cho bản thân, khiến bản thân có thể tiến xa hơn. Sinh mệnh trong trong ngoài ngoài. Chăm sóc bản thân thật tốt mới có tinh lực vượt qua mọi chông gai, thể hội được nhân sinh tốt đẹp hơn.
3. Luôn thích tỏ ra, một mình có thể gánh vác. Đôi khi chúng ta cảm thấy mệt mõi là bởi vì đã vờ như kiên cường. Thế giới người trưởng thành, người dựa vào bản thân rất nhiều, nhưng người bản thân có thể dựa vào lại rất ít. Gặp chuyện không ai giúp đỡ. Có chuyện buồn phiền không ai phân ưu. Có khó khăn không ai chia sẽ. Chỉ có thể một mình gánh vác. Dù cho bản thân “ Biển hô song gầm” trên mặt cũng không biết sắc. Không dám để ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Có những lúc, khi bị những chuyện vụn vặt của cuộc sống ép đến cạn kiệt cảm xúc. Cũng muốn gọi cho cha mẹ thổ lộ hết nhưng cái khuẩn khắc điện thoại kết nối được ấy. Rất sợ họ lo lắng. Chỉ có thể bức bản thân gượng cười, nói rằng mọi chuyện vẫn ổn. Bị công việc đè lên không có cách nào nghĩ ngơi, lãnh đạo trách móc, đồng nghiệp bới móc. Khi nước mắt ủy khuất đảo trong mắt, cũng chỉ có thể âm thầm bước vào WC mới có thể gào khóc một trận. Nghe qua một câu nói thế này: “Đằng sau mỗi một linh hồn kiên cường, đều có những ủy khuất và xót xa không thể diễn đặt bằng lời. Nhân sinh cực khổ ngắn ngủi, khi ở trong nghịch cảnh cần phải kiên cường. Nhưng chúng ta chung quy không phải là tường đồng vách sắt. Chỉ là người bình phàm phổ thông. Cũng có thể có lúc không thể gánh vác nổi. Đừng nên một mình liều mình chống đỡ. Lòng mệt mõi thì tìm người tâm sự. Người mệt mõi thì tìm nên dừng chân nghĩ ngơi. Khó chịu ủy khuất, muốn khóc thì khóc. Khóc xong rửa mặt ngủ một giấc, tỉnh lại lại là một ngày hoàn toàn mới. Hy vọng bạn trở thành một bản thân chân thực nhất. Không che đậy sự yếu đuối của bản thân. Chính là cách sống tốt nhất.
4. Trọng tình cảm không quan tâm đến bản thân. Tình thâm không thọ, quá thông minh ắt tổn thương. Người quá trọng tình cảm thường sống rất mệt mõi. Người khác đối xử với bản thân một chút, hận không thể đáp lại gấp đôi. Vì làm cho đối phương vui vẻ. Uỷ khuất bản thân đi làm những chuyện mà căn bản bản thân không thích vì níu giữ một mối quan hệ. Không ngừng hạ thấp giới hạn của bản thân, thỏa hiệp nhượng bộ. Luôn cúi đầu trước. Cuối cùng, không chỉ đánh mất bản thân chân thật nhất. Còn sẽ sống đến mức thân tâm kiệt quệ.
Từng nghe một câu cực kỳ đau lòng: “Thế giới này cái gì cũng hữu dụng, tiền hữu dụng, thức ăn hữu dụng, quần áo hữu dụng, duy chỉ có một tấm lòng chân thành thì vô dụng”. Trong tình cảm, càng nghiêm túc, thua đến sầu thảm. Càng quan tâm, tổn thương càng sâu. Trên mạng có một đoạn thế này, tôi cảm thấy rất sâu sắc: “Trong cuộc đời của chúng ta, sẽ gặp gỡ rất nhiều người, mối quan hệ giữa bạn và họ giống cắt trong tay vậy. Bạn nắm càng chặt nó càng trôi đi thật nhanh. Khi bạn mở rộng vòng tay, cắt giữa lòng bàn tay vĩnh viễn sẽ vẫn ở đó. Không phải mọi sự cho đi đều nhận lại sự báo đắp. Cũng không phải mọi sự chân thành cũng có thể đổi lại sự chân thành. Tình cảm tốt trước đều là ngưỡng tình tương duyệt. Mà không phải đơn phương trả giá. Mối quan hệ chân chính lâu dài, ba phần đối đãi với người khác, bảy phần đối đãi với bản thân.
Quãng đời còn lại, không quấn quýt thị phi đúng sai. Không cần vướng bận vì người không đáng. Yêu bản thân thật nhiều. Mới là cách sống cao nhất của người trưởng thành. Từng đọc một đoạn thế này: “Trái tim của chúng ta là một con đường. Lòng mở rộng đường liền rộng. Lòng vướng mắc, đường chợt chật hẹp. Qủa thực như vậy. Chẳng có mệt mõi nào vẫy tay cáo biệt, chỉ có cố chấp chết không buông tay. Biết cách từ chối, biết cách nói không. Chuyện không muốn làm, không cần miễn cưỡng. Học cách tỏ ra yếu đuối, vui vẽ thì cười, mệt thì ngủ, đừng cố tỏ ra nữa. Yêu bản thân thật nhiều. Không bị tình cảm vây hãm, đừng để trái tim làm bạn hỗn loạn. Mong bạn không làm khó dễ bản thân, cũng không phụ lòng năm tháng. Gọn gàng xuất hành, tâm tình thoải mái.Sống mỗi ngày đều rạng rỡ chói lóa cùng các bạn, cùng nhau cố gắng.
Trích:Bản gốc:Tiếng Trung Super E.L.F
Bản Dịch:Super E.L.F
Biên tập:Mỹ Trinh。