Cuộc sống khó khăn đến nhường nào, kết hôn thì biết
Không biết bạn cũng có cảm giác như vậy không? Khi còn trẻ, luôn không biết mệt, ước mơ bất tận. Cho rằng bản thân sẽ giống như siêu nhân, giải quyết công bằng tất cả những điều khó khăn trong cuộc sống. Cho rằng tất cả những thứ bản thân muốn trên đời, chỉ cần nhón chân thì cũng dễ dàng đặt được.
Nhưng theo tuổi tác lớn dần, sau khi trải qua việc phải tăng ca, chịu đựng sự cô đơn, bị phủ nhận hết lần này đến lần khác mới dần dần phát hiện, cuộc sống hóa ra giống như một vũng lầy khổng lồ, vây khốn chúng ta vào những phiền toán trước mắt.
Nếu tay chân không thể phát huy, thì một tấc cũng không thể tiến về phía trước. Đối với sự hà khắc của cuộc sống, chúng ta đã từng có những cảm xúc sụp đổ, gào khóc muốn buông bỏ, cũng trở nên tính toán chi li, cẩn thân từng li từng tí một. Càng lúc càng không giống bản thân mình nữa. Những là, đây là cuộc đời định sẵn của chúng ta.
Không đáng sao?
Cho đến ngày nay, tôi nhớ rất rõ hai mẹ và con gái trong phim “ Cuộc sống gia đình”. Nương tựa lẫn nhau sống dưới tầng lớp thấp nhất. Mỗi ngày khi mở mắt ra, liền vì kế sinh nhai bôn ba, âu sầu. Ăn sáng có thể ăn bánh quẩy và bánh bao phổ thông nhất đã là thứ xa xỉ. Quy luật cuộc sống đi làm sáng 9 tối 5. Càng không dám nhắc đến. Tệ hơn hết là, sau một lần đầu tư thất bại, cuộc sống của hai người mẹ và con gái càng bị đánh xuống “ địa ngục”. Chuyển nhà chỉ có thể mượn dùm xe tang. Ba bữa cũng chỉ có thể đến siêu thị thử thức ăn miễn phí. Ngay cả sinh hoạt phí của nữ chính cũng là mẹ nữ chính không bật đèn khi ở trong phòng. Từng chút “ tiết kiệm”, dường như những gian nan trong cuộc sống, hết thảy toàn bộ nện vào họ liên tiếp không dứt dâng lên từng trận sống dữ đạp họ xuống đất. Nhưng sụp đổ, vô phương cứu chữa, thảm bại, giày vò mà bạn có thể tưởng tượng ra, họ đều có thể trải qua.
Hai ngày trước khi chuyển nhà, tìm một chiếc xe quá giang, đường xá xa xôi, giữa hai kẻ hở của xe, tôi và bác tài tán gẫu câu được câu chăng. Bác tài là người Hà Bắc, làm việc ở Bắc Ninh. Ông ta quay đầu nhìn mấy túi lớn nhỏ của tôi, lẩm bẩm nói 1 câu: “Thật tốt à, cuộc sống của mấy người trẻ tuổi, thật tốt !”. Ông nói áp lực làm việc ở Bắc Kinh, gian khổ trên có già, dưới có trẻ cũng nói về những khoảnh khắc bị hạ gục trong cuộc sống.
Ông ta nói khi còn trẻ, không ngại mỗi ngày thức khuya, có thể một năm làm bốn năm cái phương án. Cũng có thể nhất thời không thõa mái thì đề cập đến việc từ chức với lãnh đạo rồi chuyển đến thành phố bản thân thích. Ban ngày to tiếng bàn luận lý tưởng. Ban đêm thì hẹn nhóm anh em nướng BBQ, xem trận bóng, tiện thể tán dóc về cô gái mình thích. Cuộc sống khi đó tùy ý vui vẻ. Dường như luôn không hết sức lực.
Nhưng sau khi thành gia. Tiền tiêu càng nhiều thì càng ít lại, lòng cũng càng lúc càng mệt mõi. Ban ngày làm việc trong công ty. Ban đêm sau khi tan làm không dám có giây phút nghĩ ngơi nào. Mở mạng chạy xe trực tuyến mấy tiếng đồng hồ, kiếm thêm được một ít tiền, mới vộn vàng về nhà ùa mấy miến cơm thừa, lại ngủ mê mệt.
Trong mắt người khác, ông ấy là người có công việc đường hoàng. Mua được nhà, mua được xe ở quê nhà Hà Bắc. Hàng xóm thân thích bất luận ai nhắc đến đều phải ngước nhìn. Nhưng điều mà người khác không biết là: Mười năm như 1 ngày, ông ấy không được mấy lần ăn cơm đoàn viên với vợ con. Cũng chẳng có lần nào đưa cha mẹ ra ngoài du lịch tận hiếu. Cái gọi là thể diện ngày nay của ông ta, là dùng cái giá ly biệt quê hương, bỏ vợ bỏ con đánh đổi đến.
Trong mắt người khác ông ta mỗi ngày làm hai công việc. Kiếm được hai phần tiền, không sợ khổ cực. Đội trời đạp đất, là một con người có năng lực. Là một người cha có trách nhiệm. Nhưng không ai biết rằng. Nếu không phỉa năm nay con trai ông ta vừa vào đại học. Học phí đắt đỏ, tiền tiết kiệm của gia đình chống đỡ không nổi, làm sao ông ta ở tuổi năm mươi cái tuổi nên nghĩ hưu. Còn như thế giày vò bản thân chứ?
Nhìn vẻ vẻ vang đẹp đẽ thực ra chỉ là một cái lông gà dưới đất. Ông ta nói, cuộc sống thật khó khăn. Khi còn trẻ luôn cảm thấy ngày tháng thật rạng rỡ tỏa sáng. Nhưng một khi thành gia, không có chuyện gì có thể như ý nguyện của bản thân được. Bạn thấy đấy, tôi đã nói rất nhiều điều không như ý trong cuộc sống. Dường như cuộc sống bản thân nó chính là một bộ mặt đáng ghét dữ tợn vô cùng
Nhưng bạn biết không? tôi đã không nói với bạn rằng, hai mẹ con trong phim “cuộc sống gia đình” đó. Dựa vào nỗ lực từng bước từng dấu chân vững chắc, từ dưới đáy vực leo lên, còn trả xong những món nợ kếch xù. Tìm thấy bạn đời ngưỡng mộ trong lòng. Sống một cuộc sống hết sức thú vị, cuộc sống rực cháy bừng bừng. Cũng càng thêm hiểu ý nghĩa của trân trọng, thành thục và lòng tốt. Mà bác tài chạy xe mạng trên có già, dưới có trẻ nhỏ đó.
Mặc dù khi nhắc đến những gian truân của cuộc sống , quả thực đã nói lên rất nhiều khổ cực và gian nan và không không dễ dàng. Nhưng đồng dạng khi nói về ngôi nhà nhỏ được xây cho cha mẹ ở quê và những thứ tốt đẹp mua cho vợ con. Niềm tự hào và ngọt ngào nơi khóe miệng nở nụ cười, cũng vẫn rõ ràng khiến tôi cảm nhận được sự hoan hỉ với phận làm con, làm cha của ông ta.
Cao Hiểu Tùng nói cuộc đời của mỗi người đều theo kịch bản của riêng mình. Có người có kịch bản, có thể thấy kết thúc viên mãn. Mà có người có lẽ phải trải ra nhiều khoảnh khắc tăm tối hơn
mới có thể nhìn thấy ánh ban mai rực rỡ. Thực ra chúng ta thân là những người bình thường đều thuộc về loại người sau.
Có lẽ đôi khi chúng ta sẽ lo lắng, sẽ hỗn loạn, sẽ không tìm thấy ý nghĩa cuộc sống. Nhưng những ngày tháng tưởng như thế đơn sức mỏng lại cô độc ấy. Chẳng lẽ lại không phải là những khoảnh khắc quý giá của cuộc đời sao. Hãy để chúng ra trải qua sóng to gió lớn.
Thu được một thân vân đạm phong khinh ( Tâm tình bình lặng, không tạm niệm). Mong cho chúng ta không phụ lòng những kỳ vọng và nỗ lực của mình. Mỗi người đều có thể tìm được lối thoát an toàn khỏi những vụn vặt và những rắc rối của cuộc sống
Một đời luôn suôn sẻ, bình an.
Trích:Bản gốc:Nhuỵ Hy蕊希Erin
Bản Dịch:Tươi Châu-TTBMusicChannel
Biên tập:Mỹ Trinh。