Yêu là thể hiện bằng hành động chứ không phải là lời nói
“Yêu một thời gian dài, là tình yêu sẽ trở thành thứ mà người ta không coi trọng nhất”. Rất nhiều người xung quanh tôi họ yêu nhau chỉ được 1 năm, đều nói với tôi những điều tương tự như thế.
Họ dựa vào việc họ là những người từng trải khuyên bảo tôi, đừng có nghĩ tình yêu nó rất tuyệt vời, tình yêu ngọt ngào sẽ mãi chỉ thuộc về cái giai đoạn cuồng nhiệt, một khi cái cuồng nhiệt ấy suy giảm đi thì hai người sẽ chỉ còn lại những tháng ngày nhạt nhẽo tay trái chạm tay phải.
Điều này nghe có vẻ hơi cực đoan, nhưng dường như khiến con người ta chẳng thể nào mà bác bỏ. Lấy tôi và bạn trai làm ví dụ, khi mới quen nhau lần nào gặp anh ấy, tôi đều trang điểm, chọn quần áo trước hai tiếng đồng hồ, còn bây giờ ấy, đầu tóc có đầy dầu cũng chẳng thèm quan tâm.
Khi mới quen nhau, ban ngày thì hẹn hò đêm thì về nhà nhắn tin Wechat đến tận đêm khuya. Sau này khi ngủ chung giường rồi, mỗi người chỉ biết nghịch điện thoại, buồn ngủ thì ngoảnh đầu sang (mỗi người một bên) rồi ngủ.
Có một lần, tôi chợt có ý nghĩ vì cái từ khóa “yêu anh” tìm kiếm xem trên lịch sử trò chuyện Wechat, kết quả là tôi phát hiện người mà nói hai từ đó nhiều nhất với tôi, vẫn là Daigou.
Thời gian gần đây, do dịch bệnh đột ngột tái phát nên cộng đồng xung quanh tôi buộc phải cách ly chỉ được làm việc ở nhà với bạn trai. Cứ nghĩ đến cảnh 2 đứa ngơ ngác nhìn nhau, ái ngại mà không biết nói gì, khiến tôi lo lắng không yên, thậm chí còn lén lút thiết tưởng với con bạn thân rằng nhỡ hết đợt cách ly này nếu như khả năng cao là chúng tao chia tay thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng thực tế lại chứng minh, tôi suy nghĩ quá nhiều rồi, không những thế những ngày lúc nào cũng kề kề bên nhau suốt 24 tiếng đồng hồ tôi vậy mà lại nảy sinh ra cái suy nghĩ mãnh liệt là muốn kết hôn với anh ấy.
Kỳ thực ngày hôm đó không xảy ra chuyện gì động trời cả thật sự ngày hôm đó hai đứa chúng tôi chẳng nói với nhau được dăm ba câu, hai đứa ngồi mỗi đứa một đầu trên ghế tựa dài, cặm cụi làm việc.
Được giữa chừng tôi cảm thấy đói đi lấy chút đồ ăn vặt, tiện tay rửa hai quả đào một quả mình ăn, một quả đặt ngay cạnh tay anh ấy, khi ngồi xuống mới phát hiện từ lúc nào mà anh ấy đã tự đi rót nước cho mình, nhân thể cũng đồ đầy nước ở cốc của tôi rồi. Tôi gác chân của mình lên thành ghế vừa gặm quả đào, vừa nhìn cái vẻ cặm cụi làm việc của anh ấy, cái đôi dép mà anh ấy đi có hình hoạt hình, tôi cũng có một đôi. Bộ đồ ngủ kẻ sọc mà anh ấy mặc tôi cũng có một bộ, cũng đang mặc trên mình đây. Cái cốc nước bên cạnh tay làm việc của anh ấy, đào, tôi cũng có tương tự như anh ấy.
Chính lúc đó , tôi chợt ý thức được rằng, trong vô thức từ lâu chúng tôi đã quá quen với lối sống chia sẻ cùng nhau như thế rồi. Đúng là anh ấy không còn úp mở chuyện yêu đương như hồi mới yêu nữa mà mặc định tất cả những gì anh ấy làm tự động ngầm nhận tôi và anh ấy là của nhau.
Chúng tôi không còn nói với nhau về yêu, không phải là không yêu nữa mà là vì chúng tôi tìm được một cách sống bên nhau an tâm hơn. Tôi cực kỳ tin rằng anh ấy là người mà kể cả không nói một câu nào thì cũng có thể mang lại cho tôi cái cảm giác an toàn.
Đột nhiên tôi nhớ đến câu chuyện của 3 hôm trước có một cư dân mạng nói rằng bản thân anh ta đã gặp được Viên Vịnh Nghi với Trương Trí Lâm trong một nhà hàng hai người họ ngồi đối mặt nhau, chẳng nói một câu nào chỉ cúi đầu nghịch điện thoại. Thế là có người hoài nghi rằng, tình cảm của họ có phải là đã xuất hiện biến cố gì không, khi đó người phản bác lại rằng: “Nói tình cảm người ta có vấn đề, nhìn một cái là biết chưa kết hôn, những cặp vợ chồng trung niên mỗi người một chiếc điện thoại mới là một chuyện hết sức bình thường”.
Chúng ta từng nghĩ rằng yêu chính là có vô vàn những lời yêu thương, bầu nhiệt huyết vô bờ bến nhưng mãi sau này mới biết, người thực sự có thể đi cùng bạn đến cuối cùng chính là cái người kể cả cúi đầu nghịch điện thoại - cũng phải ngồi bên cạnh bạn.
Sau này chúng ta mới nhận ra rằng, người yêu mình thực sự không thích nói ra từ “yêu” . Đặng Siêu thường xuyên bóc phốt Tôn Li trên Weibo bóc phốt rằng đi mua sắm với cô rất là mệt, bóc phốt về chữ viết của cô ấy xấu, rồi cơm cô ấy nấu nhưng mỗi câu bóc phốt của anh ta còn có một thứ kiểu như thuyết minh, được gọi là: “Tôi kề bên cô ấy, trải nghiệm tất cả mọi thứ”.
Tô Bính Thiêm với bạn gái yêu nhau suốt mười mấy năm những lời nói yêu thương ngượng chín cả mặt, chẳng nói được đến vài câu nhưng ngay cả trời mưa hay đang làm nhiệm vụ anh ta vẫn phải tag vợ anh ta vào. Trương Hâm Nghệ - người giao phó tất cả cho tình yêu, khi chung sống bên Viên Hoằng cái chủ đề nhiều nhất mà cô nói với anh chính là ăn gì.
Bố mẹ tôi ngay cả tới ăn cơm, rồi xem phim gì đều ầm ĩ hết cả lên nhưng vì một lần mẹ tôi uống phải sữa hết hạn, đau bụng mấy ngày liền thế là bố tôi tự động hình thành thói quen mua đồ để kiểm tra ngày tháng và vệ sinh tủ lạnh thường xuyên.
Khi tình yêu mặn nồng nhất là những lời yêu thương, những món quà đều là những món quà hộ tống cho tình cảm nhưng khi cái tình cảm mãnh liệt đó phai nhạt, chuyện củi gạo đầu muối, chúng đều chỉ là những phép thử.
Chúng ta luôn than phiền rằng cuộc sống bình thường quá nhàm chán, mà quên mất rằng vừa hay những điều thực sự hiếm khi có ấy chính là người sẵn sàng đồng hành cùng bạn trong những ngày tháng bình thường ấy. Mãnh liệt là tình yêu, không ngại nhìn nhau cũng là tình yêu.
Trong cuộc sống này đâu có nhiều cái khoảnh khắc yêu thương khó chịu kiểu như vậy, điều thực sự gắn kết hai người với nhau là ngầm hiểu ý nhau khi bạn ngủ mơ chuyển mình, người ta theo bản năng nhớ đắp chăn lại cho bạn. Lỡ khi bạn giơ tay lên, là tôi biết cánh tay bạn đau nhức hay là phải uống nước. Cũng giống như câu nói đó, động lòng không khó, khó mới là tâm an.
Trên đời này có hàng vạn cách thể hiện tình yêu nhưng tất cả những cung bậc cảm xúc xuất phát từ trái tim rồi cuối cùng cũng sẽ tìm đến đích là tâm an. Ngày mai là ngày lễ Thất Tịch, tôi hy vọng bạn không chỉ có được sự phấn khích của trái tim mình mà còn có được cái cảm giác tâm an để có thể chịu đựng thử thách chông gai của cuộc đời. Chúc bạn hạnh phúc.
Trích:Bản gốc:Nhuỵ Hy蕊希Erin
Bản Dịch:Tươi Châu – TTBMusicChannel
Biên tập:Mỹ Trinh。