nhom facebook

Trời sẽ sáng, mưa sẽ tạnh, cuộc sống luôn là như vậy

Đăng lúc 19:39:58 27/09/2021

Trời sẽ sáng, mưa sẽ tạnh, cuộc sống luôn là như vậy

“Hôm qua của bạn là tương lai của hiện tại”

Mỗi người đều sẽ phải trải qua lúc sa sút nhất chỉ cần không bị đánh bại, bạn sẽ trở thành một người hoàn thiện hơn.

Hôm nay tôi muốn chia sẻ với mọi người một tác phẩm của tác giả Thẩm Thập Lục của Douban. “Trời sẽ sáng, mưa sẽ tạnh, cuộc sống luôn là như vậy”. Cuộc sống sẽ “đổ mưa” chứ? Chắc là có. Những sự tình bỗng nhiên trở nên tồi tệ, thật giống cơn mưa mùa hạ đột nhiên đổ xuống như trút nước mà không báo trước.

Mưa một trận, đã dội ướt hết những ấm áp trong cuộc sống. Chúng ta đều biết rằng, không thể điều khiển thời tiết, cũng không điều khiển được cuộc sống nhưng nội tâm thì có thể. Hãy dùng sự kiên cường và tự lập, để tạo thành một chiếc ô cho riêng mình. Mưa gió sẽ không ngừng, nhưng ít nhất sẽ thắp lên một ngọn lửa hy vọng.

Trước khi tốt nghiệp tôi trở về học viện lấy ít đồ, khoảng thời gian ấy, tôi rất ít khi trở về vì vậy lúc gặp được W ở hành lang kí túc xá, tôi vô cùng kinh ngạc. Sắc mặt cô ấy có chút xanh xao, trán chi chít mụn đỏ, người mặc áo hồng rộng thùng thình. Gầy hơn lần trước tôi gặp ít nhất 10 cân.

Cô ấy cười hỏi tôi, sau đó xoay người đi lên tầng 5. W là cán bộ phụ trách học tập của lớp tôi, đa tài đa nghệ, tính tình có phần kích động, giải quyết vấn đề có chút bộp chộp. Nhưng nghiêm túc học một cái là giống hệt một cái máy làm việc ngày đêm không nghỉ. Vì vậy cô ấy giành được tất cả học bổng toàn quốc trong các năm học.

Tôi về phòng 315, thu dọn sạch sẽ bàn học và phòng ngủ, mọi người đều đã đi rồi. Nhìn căn phòng kí túc trống vắng, tôi bỗng nhiên muốn tìm một ai đó để nói chuyện. Lúc tìm thấy W, cô ấy đang ngồi ngẩn người bên bàn. Cô ấy một mình ngồi an tĩnh ở đó, tựa như một đóa sen hồng nho nhỏ.

Tôi qua đó ngồi, cùng cô ấy ngắm nhìn bầu trời bên ngoài khung cửa sổ. Ngoài trời có chút âm u à ảm đạm, dự báo thời tiết nói tối nay có mưa to. Cô ấy hỏi tôi: “Thập Lục, cậu đã bao giờ bị cuộc sống kéo vào vũng bùn lầy chưa?” “Chính là cái cảm giác phải dùng hết sức lực mới có thể leo lên bờ ấy?”

Tôi không biết trả lời thế nào? Một năm trước khi tốt nghiệm, W đã chuẩn bị tốt cho kì thi. Hôm đó cô ấy đang ôn bài ở phòng tự học, bỗng dưng nhận được điện thoại của cô em gái đang học cao trung. Em gái khóc nói:” Chị, bệnh não của cha lại phát tác phải nằm viện rồi, chị mau đến đi”. Lòng W rối loạn có chút nghẹn ngào nói “Em đừng khóc, chị lập tức tới ngay”

Cô ấy chạy về kí túc xá, lên mạng đặt vé, lúc nhấn chuột, tay cô ấy run cầm cập, trong lòng không khỏi tự nhủ không phải cuống, không phải cuống, cuống lên cũng không có ích gì nhưng vẫn không nhẫn nhịn được.

Năm W 15 tuổi, cha mẹ cô ấy đã ly dị cô ấy sống ở nhà bà nội, mẹ sớm đã lập gia đình mới. Gia đình vốn đã tan nát, thêm việc cha lâm bệnh khiến cuộc sống như mây đen bao phủ. W nói, đó là những ngày tháng tồi tệ nhất và khiến cô ấy trưởng thành nhanh nhất. Một cô gái vô tư như cô ấy đã bắt đầu nhìn thấy được tất cả những suy nghĩ giấu kín trong nội tâm người khác. Vốn dĩ chưa từng để tâm tới từng biểu cảm và động tác nhỏ nhặt, nay bỗng dưng chú ý.

Cô ấy nhìn thấy sự đau đớn và bi thương nơi đáy mắt của bà. Nhìn thấy sự đau lòng và không biết phải đối mặt thế nào trên gương mặt mẹ. Nhìn thấy sự sợ hãi và yếu đuối của em gái và cả cái nhìn thoáng qua đầy thương hại và cảm thông của những người lạ đi trên hành lang bệnh viện. Cô ấy giống như đã gặp phải sóng gió lớn nhất của cuộc đời này, tất cả mọi nỗi buồn đều ập tới cô ấy.

Gió lạnh như dao cắt xem lẫn cùng mưa rơi, hung hãn quất lên người cô ấy. Cô ấy hỏi cuộc sống: Vì sao lại là cô ấy, vì sao cứ phải là cô ấy? Nhưng không một câu trả lời. Mây đen vẫn giống như mọi ngày, ngày đêm lũ lượt kéo đến rồi lại kéo đi. Lo lắng chờ đợi hơn 10 ngày, cuối cùng cha cũng từ phòng cấp cứu và phòng theo dõi bệnh nhân nặng trở về. Nhưng một vấn đề khác lại xuất hiện, ai đến chăm sóc cha đã liệt nửa người đây?

Bà nội tuổi đã cao, không còn sức lực. Mẹ đã có gia đình riêng, không có nghĩa vụ phải chăm sóc ông ấy. Em gái phải đi học, không lâu nữa phải thi hết học kỳ. Thế là W đứng lên, nói: “Mọi người không phải lo lắng, để con đến chăm sóc cha” Tôi không biết W đã trải qua quãng thời gian ấy như thế nào nhưng thông qua lời kể của cô ấy, tôi vẫn không nhịn được thương cho cô ấy.

Mấy ngày đầu, gần như mỗi giây phút cô ấy đều lo lắng cho cha. Chỉ sợ dòng điện tâm đồ của ông ây đột nhiên không lên xuống nữa. Sợ tử thần gõ cửa, lôi cái gia đình vốn dĩ ảm đạm này xuống vực sâu bi thương. Cô ấy rất khó an giấc, nằm trên giường gấp cứng nhắc được nửa tiếng là lại tỉnh ngủ một lần. Ngẩng đầu nhìn cha, trông thấy ông ấy đang nhắm mắt nghĩ ngơi rồi mới yên tâm ngủ thêm một lúc.

Mỗi ngày của cô ấy đều rất bận rộn, rất hiếm khi có thời gian để nghỉ ngơi theo đúng nghĩa. 5 giờ sáng cô ấy thức dậy, súc miệng qua loa ở phòng rửa tay công cộng tại bệnh viện, dọn dẹp giường bệnh. Đến 7 giờ liền xuống lầu mua đồ ăn sáng cho cha, sau đó hai cha con cùng ăn.

Buổi sáng theo lời dặn dò của bác sĩ, xoa bóp cho cha khoảng 1 tiếng đồng hồ. Buổi trưa mang cơm đến cho cha, nghỉ ngơi luôn ở đó. Buổi chiều giặt quần áo, giúp cha lau người. Chập tối tiếp tục chuẩn bị bữa tối và một vài việc vặt vãnh khác. Cô ấy nói: “Mình không cần đồng hồ báo thức nữa, cơ thể có lẽ là đồng hồ báo thức chuẩn xác nhất rồi”

Cứ đến giờ đó, đại não bảo làm cái gì mình liền làm cái đó. Khoảng thời gian đó, những người quen W đều nói, cô ấy bỗng nhiên như biến thành một người khác. Hành động thận trọng, không còn vội vội vàng vàng như một đứa trẻ nữa. Trong mắt như lấp lánh một ngọn lửa nhỏ ấm áp. Cuộc sống chính là có sức mạnh như vậy đấy.

Khi khó khăn ập tới bạn tự giác biết rằng nhất định phải giải quyết sự việc một cách gọn gàng. Sẽ không một ai giúp bạn, cho dù có người giúp thì họ cũng không thể giúp bạn suốt đời. Mọi người đều rất bận rộn, bạn phải học cách chăm sóc tốt cho bản thân và gia đình. W nói: Có lẽ cậu sẽ không thể hiểu được, khi mình trông thấy cha chỉ có thể nâng một bàn tay vỗ vỗ vào vai mình, mà không thể nói được một câu hoàn chỉnh, trong lòng mình chỉ muốn khóc lên thật to.

Bởi mình bỗng nhận ra rằng, thoáng cái cha đã già đi rất nhiều, không còn người đàn ông ngày xưa từng đội mình lên đầu để cưỡi nữa. Cha cần mình chăm sóc, mà mình thực sự rất muốn cha được thoải mái hơn. Nghe lời kể của W, tôi thực sự không thể tưởng tượng được cô ấy đã chịu đựng hai tháng đó như thế nào.

Ngày ngày thức muộn dậy sớm, vất vả cực nhọc. Cô ấy vừa chú ý tới tâm tình và sức khỏe của cha, vừa phải đè xuống áp lực trong lòng mình. Tất cả những điều này, khi nghe thì có vẻ chẳng hề gì, nhưng thực sự trải qua rồi mới biết có bao khó khăn. Nhưng bây giờ W đã có thể cười và nói với tôi rằng: So với những người khác, gia đình mình may mắn hơn nhiều. Cha cô ấy không vì thế mà sụp đổ, rất phối hợp với sự điều trị của bác sĩ, ăn cơm đúng gi , cho dù là thương W cũng chỉ lặng lẽ rơi lệ.

Ông ấy hiểu rằng, chỉ khi mình khỏe lại mới khiến W yên lòng, cho nên luôn nhẫn nhịn cơn đau mà tiến hành trị liệu. W nói, cô ấy đã hiểu được rất nhiều việc đời việc người. Phần mềm mại trong tính cách của cô ấy giống như một chiếc ô, tách một tiếng là mở ra được. Dùng nó để tiếp thêm chút ấm áp cho gia đình này.

Tôi cảm thương sự thay đổi của W, luôn khuyên nhủ cô ấy phải chăm sóc bản thân cho tốt. Về những đắng cay cuộc đời, mỗi người đều có cảnh ngộ tương tự nhau. Nếu bạn nhẫn nhịn được, nó sẽ tan ra, dần ủ thành rượu ngọt. Nếu bạn không nhẫn nhịn được, nó sẽ giống như bát canh Mạnh Bà chua chát, luôn vất vưởng trước mặt, thế nào cũng không biến mất.

Sau lần trò chuyện hôm đó, chúng tôi vì tốt nghiệp mà mỗi người một nơi. Tôi nghe phong phanh đâu đó rằng gia cảnh cô ấy đã tốt dần lên rồi, đang chuẩn bị làm nghiên cứu. Đằng đẵng một năm trời, cô ấy tựa như biến mất khỏi thế giới này. Mọi người đều không biết cô ấy đang ở đâu, chỉ có thể đoán cô ấy giờ ra sao qua một hai dòng tầm tình cô ấy đăng.

Tháng 12 năm 2014 , khi đã thi xong cô ấy mới một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người. Cô ấy nhắn tin cho tôi, nói: Thập Lục, mình mời cậu đi ăn xiên nướng nhé, muốn gặp cậu. Khi ấy tôi còn đang vội viết bản thảo, lòng đang rất nôn nóng. Nhìn thấy tin nhắn của cô ấy, không hiểu vì sao thấy bình tĩnh hẳn, liền trả lời: Được thôi, bất cứ lúc nào.

Tôi tưởng rằng sẽ rất nhanh gặp được cô ấy, không ngờ được rằng, lần gặp mặt vào ngày mai này lại là mấy tháng sau. Khi gặp W tôi vô cùng ngạc nhiên, cô ấy khí sắc rất tốt, vẫn gầy như xưa, mặc áo t-shirt, quần đùi trắng cùng đôi giày màu bạc.

Cô ấy đưa cho tôi một chai nước, cười nói: Mình đến muộn rồi. W dẫn tôi đến một tiệm cá nướng, hai chúng tôi ngồi trong góc thân thiết tán gẫu. Hai năm không gặp, vậy mà không hề cảm thấy xa cách. Tôi tò mò hỏi: Dạo này cậu làm gì thế? Sao không liên lạc với mình?

Cô ấy cầm một vốc hạt dưa, vừa cắn vừa nói: Tháng 2 thành tích nghiên cứu của mình bị thấp, thi tiếng Anh không tốt nên tâm trạng không được vui. Lúc đó bà nội lại bị bệnh, mình ở nhà chăm sóc bà, không có thời gian liên lạc với cậu. Cậu cũng biết đấy, con người mỗi khi cảm thấy thật tồi tệ, luôn chỉ muốn trốn đi và tự trị thương cho mình.

Tôi đã biết từ lâu, ước mơ của W là trở thành một giảng viên đại học. Từ khi bước vào đại học, cô ấy vẫn luôn nỗ lực thực hiện ước mơ đó. Khảo cứu, nghiên cứu.. cố gắng làm việc có liên quan đến ước mơ này. Nhưng con đường của cô ấy thật gian nan.

Tôi hỏi: Vậy cậu có định nghiên cứu sau đại học nữa không? Sao lại tới Bắc kinh thế này? W ngừng một lúc rồi nói: ừ, mình vẫn định làm nghiên cứu, nhưng không phải hai năm này. Lúc trước tình trạng của mình quá tồi tệ, cảm giác như sắp ngạt thở, khi ấy lòng mình khép kín, cất giấu quá nhiều suy nghĩ tiêu cực. Mọi lời nói của mọi người về mình, mình đều cố tình hiểu sai ý họ.

Khi cha mẹ mình biết được mình không qua được vòng thi đầu tiên, liền nói thẳng: hay là gả mình đi luôn đi, hoặc là ở quê nhà tìm một công việc ổn định để sống đến hết đời. Lúc đó mình rất buồn, cho rằng họ không hiểu mình, cảm thấy mọi lời họ nói đều tràn đầy chất vấn và ghét bỏ.

Tôi vẫn luôn nghĩ là W là người có ý chí tiến thủ. Đặc biệt là sau cuộc trò chuyện ở kí túc xá lần trước, tôi càng nhận ra cô ấy vô cùng kiên cường, không dễ bị đánh bại. Nghe lời cô ấy kể, tôi không nhịn được tưởng tượng những tháng ngày đó cô ấy đã bị giày vò đến mức nào. Ở nhà ba tháng W trở nên đờ đẫn vô tri vô giác.

Cô ấy không nghĩ ra được, sau này mình có thể làm gì. Cảm giác thất bại ngập tràn trong tim như làn sóng biển ập đến từng đợt. Mỗi khi cô ấy muốn bơi về bờ, lại bị kéo trở lại trong mênh mang vô định. Một hôm, W đột nhiên nghĩ tới việc rời khỏi nhà, cảm thấy cứ tiếp tục thế này sẽ ngạt thở mất . Lúc đó, bệnh của bà đã khá lên nhiều, W mở lời với gia đình về chuyện muốn đến Bắc Kinh hoặc Thiên Tân.

Mới đầu mọi người không đồng ý, cô ấy thuyết phục rất lâu nhưng không có kết quả. Cuối cùng không còn cách nào khác, W chào từ biệt bà nội rồi rời nhà. Tháng 4 tới Bắc Kinh, trước tiên ở nhờ nhà của một người bạn thời cao trung, sau đó bắt đầu đi tìm việc. Đầu tiên W tìm được công việc biên tập video ở một công ty truyền hình, sau đó buổi chiều lại phỏng vấn cho một công ty về giáo dục.

Phía bên kia nói rằng tuần sau sẽ cho cô biết kết quả phỏng vấn. W liền nói thẳng: Anh chị báo luôn cho e vào hôm nay đi, buổi sáng em mới nhận được điện thoại gọi đi làm. Nếu anh chị vẫn chưa quyết định được có tuyển dụng em hay không mà em lại bỏ lỡ công việc bên đó, em không myốn thành ra như vậy.

Nghe xong tôi liền đập bàn nói: Cậu đúng là nghé con không sợ hổ, mình chưa thấy mặt này của cậu bao giờ nha. Cô ấy cười: Mình rất cảm kích công ty hiện tại vì đã không từ chối mình dù lúc đó mình vô lễ. Bây giờ mình sống rất tốt, làm việc hòa hợp với Phó Tổng, dù lượng công việc nhiều nhưng tâm tình rất tốt. Mặc dù không phải là giảng viên đại học nhưng dù sao cũng liên quan đến giáo dục, làm nghiên cứu có thể để sau.

Việc W rời khỏi nhà có thể xem như là lối thoát cho nội tâm lạc lõng của cô ấy. Cô ấy cần phải trút hết mọi cảm xúc tiêu cực sau lần thi trượt ấy. Chúng ta đều biết rằng, thử thách không phải là kết thúc, mà chỉ là một giai đoạn. Nó không nên ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống. Thức trắng đêm phấn đấu, cô độc tiến bước, quyết tâm nỗ lực, những từ ngữ này không chỉ thuộc về thi cử. Mà nó là những từ khóa quan trọng để miêu tả một thái độ tích cực.

Tôi phát hiện ngón cái bàn tay của W không được linh hoạt, cô ấy duỗi tay ra hoạt động cho tui xem nói vừa mới tháo bột, tối ngày thứ 2 nhận được chuyển phát nhanh, không cẩn thận cắt vào gân tay. Cô ấy nói rất điềm nhiên, nhưng thực ra vết thương tối hôm đó không hề nhẹ.

Trước tiên cô ấy xử lí vết thương tại nhà, sau đó nhịn đau đi đến phòng khám gần nhà. Bác sĩ vừa nhìn đã nói phải đến bệnh việc ở Thạch Cảnh Sơn. Sau đó, cô ấy bắt xe tới bệnh viện, đăng kí với bác sĩ sắp xếp mọi cuộc phẫu thuật, nhưng bỗng nhiên được cho biết “Vết thương của cháu quá sâu, phẫu thuật ở bệnh viện chúng tôi dễ để lại di chứng về khớp hoặc hồi phục chậm, vẫn nên đến bệnh viên Jishuitan đi”

11 giờ đêm , cô ấy lại một mình đến bệnh viên Jishuitan. Lần lượt xếp hàng, thanh toán, vào phòng phẫu thuật, tiêm thuốc tê, làm phẫu thuật. Khi xong xuôi mọi chuyện thì đã 3 giờ sáng, cô ấy truyền dịch khoảng 3 tiếng nữa rồi mới trở về nhà. Lúc đó đã gần 7 giờ, thu dọn đồ đạc rồi mang cánh tay bó bột đến công ty làm việc.

W nói : Mình đã quen với cảm giác đột ngột xảy ra chuyện rồi. Khi đó, cậu không được cuống, chỉ cần từng xử lí tốt những việc nên làm. Thực chất, tất cả sự tình đều giống nhau. Đừng khóc, khóc chẳng có tác dụng gì. Trời sẽ sáng, mưa sẽ tạnh, cuộc sống luôn là như vậy

Tôi biết W đã bắt đầu một cuộc sống mới, cũng đã “từng bắt tay” hòa hợp với cuộc sống. Nghỉ lễ mùng 1 tháng 5 , cô ấy về nhà một chuyến. Mọi người biết hiện tại cô ấy sống rất tốt, công việc thuận lợi, mọi thứ đều đang tốt dần lên. Cha mẹ cũng dần tin tưởng cho cô ấy ra ngoài sống một mình, nhưng cô ấy nói: Con sẽ trở về, con chỉ mong 3 năm dốc dức lăn lộn này, con sẽ được sống cuộc sống mình mong muốn. Ba năm sau con sẽ trở về hoàn thành trách nhiệm của mình. Trong lòng con luôn rõ điều đó.

Từ câu chuyện của W, tôi học được rằng: Mọi sự việc đã trải qu , đều là trải nghiệm tuyệt vời nhất. Qúa khứ mà bạn không muốn nhớ lại ấy, sẽ trở thành điểm tựa để bạn biến thành viên đá cứng cỏi hơn. Con đường ấy cứng chắc, sỏi đá, lúc đi sẽ đau đến muốn khóc. Nhưng khi thực sự bước qua rồi, bạn sẽ thấy cảm kích những viên sỏi đã làm bạn đau ấy.

Chúng giúp bạn tỉnh táo, kiềm chế, không bị nỗi tuyệt vọng hạ gục , khiến bạn càng kiên định để bước tiếp. Có đôi khi, chúng ta sẽ phải đối mặt với những khó khăn dồn đến tới tấp. Chúng thật giống cơn mưa hối hả, không chút lưu tình mà xối ngập cả thế giới. Còn bạn thì không cách nào ngăn cản được sự tập kích điên cuồng này. Chúng dồn bạn tới đường cùng, tuyệt vọng, khiến bạn cảm nhận được những nỗi đau không thể nói thành lời. Nhưng chúng cũng giúp bạn một lần nữa đứng lên, sưởi ấm trái tim bạn.

Cuộc sống của bạn đã trải qua thăng trầm như vậy chưa? Và bạn đã trải qua như thế nào? Hãy để lại đôi lời dưới bài đăng này, chia sẻ với tôi nhé.

 

Trích:Bản gốc:Nhuỵ Hy蕊

Erin Bản Dịch:Tươi Châu – TTBMusicChannel

Biên tập:Mỹ Trinh。

 

097 481 85 34

Để lại tin nhắn cho chúng tôi

Vui lòng để lại lời nhắn, nhân viên tư vấn sẽ liên hệ hỗ trợ bạn

https://zalo.me/0974818534