Thật lòng của người trưởng thành đều ẩn giấu trong lời nói dối
Hôm qua khi đang lướt tiktok nhìn thấy một video. Phóng viên đã hỏi một cậu bé trong video: “Cháu sắp lên lớp trung rồi, cháu sẽ nhớ mẹ sao?” Cậu bé trả lời: Sẽ không. Nói xong cậu bé liền cười lên nhưng cười liền che mặt khóc, hơn nữa càng khóc càng kịch liệt, khuyên đều khuyên không được.
Vì liên quan đến chiến tranh, cậu bé này khi còn rất nhỏ đã mất mẹ. Vì vậy, khi phóng viên hỏi cậu, cậu bé phản xạ có điều kiện nói “không nhớ”. Nhưng là, cậu sao lại không nhớ chứ?
Giống như trong bình luận nói, đôi khi chúng ta không thể không giả vờ kiên cường, ngay cả đứa trẻ lớn tuổi hơn, chúng cũng đã bắt đầu khẩu thị tâm phi rồi. Càng huống hồ là người trưởng thành bị cuộc sống đánh bóng, đằng sau những lời nói dối, mỗi một chân tướng, đều khiến người xót xa.
Trước kia chúng ta ngoan cố cho rằng yêu một người thì phải yêu đến có kết quả. Bất kể tốt hay xấu, đều phải oanh oanh liệt liệt, dư luận xôn xao mới được. Sau đó tự mình trải qua sự vô lực của việc phân phân hợp hợp mới hiểu được trong tình yêu chỉ có một tấm chân thành là không đủ.
Những điều nhỏ nhặt ẩn giấu trong cuộc sống hàng ngày, mỗi giây phút đều có thể trao các bạn song song nắm chặt. Yêu đến cuối cùng có lẽ cũng chỉ vì bạn loạn ném đi một đôi vớ thối, liền sẽ trở thành lý do các bạn mỗi người đi một ngả. Sau đó dù cho có cơ hội tương phùng, lại chẳng có một lần giống như trong điện ảnh quay lại lần nữa.
Thế là hiểu rõ có một số người một khi đã bỏ lỡ chính là vĩnh viễn bỏ lỡ. Thế là tôi khuyên bản thân mình bỏ đi, đều đã qua rồi. Bạn không ngừng lặp lại câu đố, tôi không còn yêu anh nữa. Nói nhiều rồi, liền bản thân đều đã tin. Bạn thậm chí có thể khi đối mặt với anh ta ung dung lên tiếng giống như các bạn chưa từng yêu nhau vậy. Nhưng chỉ có bản thân bạn biết vô số đêm trằn trọc khó ngủ, bạn đều đã vì ai.
Khoảng thời gian trước, công ty bạn đột nhiên thực hiện một đợt sa thải lớn, mà anh ấy vừa vặn có tên trong danh sách. Thực ra ở một nơi làm việc lâu như vậy, đổi việc một chút cũng không vui vẻ gì. Nhưng bị người ta sa thải xuống, đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp tám năm đời người của anh ấy. Đương nhiên chẳng có bất cứ ai cười nhạo anh ấy về chuyện sa thải nhưng anh ấy vẫn cảm thấy một loại cảm giác xấu hổ nhục nhã vô cùng.
Anh ấy nói từ khi nhìn thấy tên mình trên danh sách sa thải, có một cảm giác như sét đánh ầm ầm. Dường như tất cả những ngày tăng ca trong quá khứ, thức qua tất cả các đêm, tất cả những nỗ lực cho công việc này trong khoảnh khắc này toàn bộ đều bị phủ nhận. Hai từ sa thải không đồng ý đổi việc giống như khi còn đi học tên của bản thân được đăng lên thông báo phê bình, đó là một loại bị cả thiên hạ chối bỏ.
Vào ngày làm thủ tục từ chức, rời công ty, anh ta đứng trên cầu vượt Guomao tìm một chuyến xe tương tự bất động. Anh ấy nói vào khoảnh khắc ấy, anh ấy rất buồn. Nhưng khi bố mẹ gọi đến để hỏi về tình trạng của anh, anh ấy vẫn giống như mọi lần đem mọi thứ đều kìm nén trong lòng. Sau đó giả vờ một bộ dạng thiếu kiên nhẫn nói với họ “Mọi người yên tâm đi, con đều ổn cả”.
Đều nói sự sụp đổ của người trưởng thành là lặng thầm, nhưng vẫn ở trước mặt người khác nói bản thân thực sự rất tốt. Là ở trước mặt mọi người cười ha ha như chẳng có chuyện gì, đến khi bản thân quay về nhà, đóng cửa lại mới mặc kệ bản thân tan vỡ.
Vì sắm vai một người không biến sắc, chúng ta không ngừng trở nên mạnh mẽ, trở nên khéo ăn nói, trở nên không sao cả. Nhưng chỉ có chính bản thân mới biết được đằng sau những vui đùa đó ẩn giấu bao nhiêu tâm sự không thể nói thành lời.
Cuối tuần khi tôi đang dọn dẹp Weibo nhìn thấy ảnh đại diện của một người bạn cũ trong hộp thoại, khi đó chúng tôi đều là lần đầu tiên đến thành phố này, tiền trong túi còn sạch hơn mặt của chúng tôi. Vì để có thể giảm thiểu chi phí thuê phòng. Anh ấy đăng một bài trên mạng tìm bạn cùng phòng, mà tôi vừa vặn nhìn thấy. Thế là tôi liền gọi điện cho anh ta. Chúng tôi cứ như thế nhận thức nhau và trong một thời gian dài, hai người bị nhồi nhét vào căn phòng thuê dưới 10 mét vuông.
Chúng tôi thấy qua dáng vẻ tinh thần sa sút không chịu nổi của nhau, cũng chia sẻ tâm sự với đối phương mà chẳng có chút phòng ngự nào. Khi đó chúng tôi là một nhóm bạn thân mật nhát ở thành phố này. Bây giờ tôi vẫn còn nhớ quyết định riêng mình thuê nhà bên cạnh công ty, chia cách vào ngày đó.
Chúng tôi cùng nhau ăn trên quầy thịt nướng ở phía cửa sau tiểu khu, tuốt xâu uống bia. Anh ta rót đầy cốc bia nhựa cạn ly với tôi, mỉm cười và nói với tôi: “Tuy rằng sau này gặp mặt phải ngồi xe hai tiếng, bất quá chúng ta phải thường xuyên liên lạc”. Tôi gật đầu như con gà mổ thóc đáp ứng anh ta. Nhưng sau đó chúng tôi rất hiếm khi liên lạc. Nội dung các cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng rất nhanh chóng từ lúc đầu líu ríu trở thành nói chuyện khách sáo lúng túng.
Đến bây giờ avatar Wechat của anh ta đã chạm đến cuối danh sách cuộc trò chuyện của tôi. Trong “Spirited Away” nói: “Đời người chính là một chiếc xe lái về phía phần mộ, trên đường sẽ có rất nhiều trạm, rất khó có người có thể từ đầu chí cuối cùng bạn đi hết đường. Khi người đi cùng bạn muốn xuống xe, dù cho không nỡ, cũng nên cảm kích trong lòng, sau đó vẫy tay cáo biệt.
Thực ra chúng ta đều hiểu rõ những người chân chính có thể thường xuyên liên lạc, không cần nhấn mạnh nhiều lần câu thường xuyên liên lạc. Chỉ là trong thế giới lưu hành biệt ly này, chúng ta không giỏi nói lời từ biệt. Vì vậy câu thường xuyên liên lạc đó liền trở thành lời từ biệt uyển chuyển nhất trong những chuyện tình cảm.
Trong “Anh chỉ thích em” có một lời thoại: “Chúng ta từ nhỏ đều được giáo dục phải thành thật, nhưng đột nhiên có một ngày bạn phát hiện mọi người xung quanh đều đã học cách nói dối. Có người nói dối là vì bản thân, có người nói dối là vì người khác”.
Trước kia, chúng ta cho rằng chân thành, thẳng thắn là cách xử lý duy nhất. Sau khi trưởng thành mới phát hiện nhiều lúc lời nói dối nghĩ một đằng nói một nẻo mới là một đạo phòng tuyến cuối cùng trước khi cảm xúc sụp đổ.
Chẳng có ai là người thật sự lạnh lùng vô tình cả, chỉ là những thăng trầm của cuộc sống trước giờ đều không phải do con người. Vì vậy dù có nhiều uất ức nữa chỉ có thể tự mình từ từ giảm bớt. Nhưng tôi vẫn hy vọng rằng tất cả những khẩu thị tâm phi của bạn đều có người có thể thấu hiểu.
Trích:Bản gốc:Nhuỵ Hy蕊希Erin
Bản Dịch:Tươi Châu – TTBMusicChannel
Biên tập:Mỹ Trinh。