nhom facebook

Sau này lớn lên mới biết làm người lớn thật không dễ tẹo nào

Đăng lúc 23:26:55 05/11/2021

Sau này lớn lên mới biết làm người lớn thật không dễ tẹo nào

Cách đây không lâu tôi có xem Thế vận hội, tôi thấy nhiều vô kể các nữ thiên tài. Dù là quán quân môn lặn phá kỷ lục thế giới năm 14 tuổi hay là cô gái trẻ sinh năm 2000 bắn súng đoạt những 2 huy chương vàng, thì họ thật là cừ quá.

Có một người bạn của tôi nói đùa: Cậu thấy đấy, người ta 2000 linh mấy đã giành được huy chương vàng Olympic mình thì trông cứ như là sống cho nó có ấy. cuộc sống được ngày nào hay ngày đấy, cũng chẳng có mấy gọi là thăng trầm. cố gắng hết sức cũng chẳng thể giành được chức vô địch. Cho đến tận bây giờ, vẫn chưa thể nghĩ ra được mình sẽ trở thành một người trưởng thành như thế nào.

Hồi sinh nhật lần thứ 26 của tôi, khi một đống người xúm lại huyên náo, tôi đang ngồi chiếc bánh gato chuẩn bị ước điều ước của mình thì bỗng dung ngưng lại. tôi không biết cuộc đời mình muốn thực hiện điều ước gì vào thời điểm quan trọng này. Đột nhiên tôi nghĩ đến bản thân hồi còn trẻ của mình, ngắn cắn chút chì và cặm cụi viết nhật kí cho bản thân ở tuổi 20: 20 năm sau, tôi có thể viết được 1 cuốn sách, làm được một bộ phim. Hồi còn trẻ, tính khí cao ngất trời, bản thân lúc đó luôn cảm thấy mình có thể tận tay hái những vì sao, không gì là không thể mong đợi được, và không có gì là không thể có được. Đó là cái thời vô ưu với nhiều ước mơ và kì vọng vào tương lai. Luôn nghĩ rằng ngày tháng cứ đông đưa, cuộc sống chẳng có gì chống lại cả. Nhưng bây giờ, bôn ba bận bịu tới tận bây giờ, những tưởng tượng của 20 năm đã đến, và những ước mơ thời thơ ấu dường như đã không thành hiện thực.

Hóa ra cuộc sống mang lại cho chúng ta những trải nghiệm, còn tàn khốc hơn rất nhiều so với những gì chúng ta tưởng tượng. Nhiều khi bị cuốn theo bởi những áp lực tới tận đêm khuya, cũng không thể không tưởng tượng rằng: Nếu như lúc đầu nghe lời bố mẹ, từng bước đi theo con đường khác thì sẽ không vất vả như vậy. Nếu như tôi không lựa chọn đi về đất trời phương Bắc ( Bắc Kinh ) không theo đuổi sự nghiệp hiện tại, liệu cuộc đời tôi sẽ khác?

Hai ngày trước, tôi có nói chuyện với một người bạn học hồi cấp 2, cậu ấy xuất sắc toàn diện, vào trường trung học cơ sở trọng điểm, xếp vào top 1 của thành phố, vào một trường đại học mà so với người khác thì hoàn toàn vượt ngoài tầm với, đạt được mọi con đường thành công mà cậu ấy mong. Tôi tò mò hỏi cậu ấy: Tớ hỏi nếu như là cậu, có khi nào cậu cảm thấy mù mịt, cảm thấy không định hướng được con đường phía trước cho mình không? “ Cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt rất buồn cười và nói: “Đương nhiên là có rồi, tớ cũng đã từng tự hỏi liệu mình có nên bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân để nhìn ra thế giới bên ngoài hay không. Cũng từng bị bố mẹ thúc giục chuyện cưới xin tới mức mình cảm thấy hoài nghi với cuộc sống này. Cũng tự hỏi liệu mình có trở thành cái kiểu người lớn mà hồi bé mình từng mong ước hay không? “

Trong ấn tượng của tôi, cậu ấy thật sự là một tấm gương sáng mà bố mẹ tôi bắt tôi phải học tập theo, là cái bóng tôi không thẻ nào có thể thoát khỏi được, cũng như là ngọn hải đăng mà tôi không thể với được tới. Nhưng một người như cậu ấy sao lại cảm thấy phiền não chứ? Nhưng giờ đây, người từng trong trái tim bạn là một người hoàn mỹ - không khuyết điểm bỗng nhiên rạn nứt và có một cái cảm giác thực tế. Bạn sẽ thấy, cậu ấy có thể đồng cảm với bạn, đằng sau cái vẻ hào nhoáng tươi sang của cậu ấy, cũng có vô vàn những điều rắc tối.

Hóa ra trong chúng ta ai cũng sẽ có lúc cảm thấy mù mịt, kể cả bạn, cậu ấy và tôi. Chúng ta đều bị cái ngày mai không nhìn thấy được kết cục mà đánh mất niềm tin cũng như tự hỏi liệu cuộc sống hiện tại có thực sự ý nghĩa, rồi lo lắng không biết liệu tất cả những nổ lực của bản thân có mang lại kết quả gì hay không? Nhưng thực tế không bao giờ có con đường nào tốt hơn hay cuộc sống nào sẽ suôn sẻ hơn cả. Cho dù bạn vẫn chưa trở thành cái người trưởng thành tốt hơn mà bạn mong muốn, thì vẫn là cái kết quả tốt nhất cho những nổ lực từ trước tới giờ của bạn rồi.

Trò chơi của cuộc đời, luôn là tổng của luyến tiếc với viên mãn cộng lại. chúng đều là để chúng ta tiến hóa thành những người tốt đẹp hơn.

Tịch Mộ dung từng viết câu thoại này trong cuốn sách “ Viết cho hạnh phúc “ . “ Khi tôi còn trẻm trong những buổi chiều dài đầy nắng, tôi không có gì để làm ( ăn không ngồi rồi ), cũng chẳng có gì sợ hãi. Chỉ vì tôi biết rằng, trong cuộc đời của tôi luôn có một kiểu chờ đợi mãi mãi. Thất bại sẽ đến, rồi cũng sẽ đi, nước mắt sẽ rơi và cũng sẽ được gói gọn lại. Không gì có thể khiến tôi nản long. Bởi, tôi còn có cả một cuộc đời dài. “

Thời gian luôn là câu trả lời chuẩn xác nhất, dù bạn đã từng trải qua những gì hay hiện tại như thế nào, thì bạn cũng nên cho mình them một chút thời gian. Chúng ta hãy cùng chờ xem điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai và 20 năm sau sẽ như thế nào.

Mong bạn mạnh mẽ, nhẹ nhàng và nắm chặt lấy tay của tôi. Có ngợi ca, có chửi bới thì cũng có ung dung, bình thản. Chúng ta nhẹ nhàng lại kiên quyết tại thời điểm này. Ai nói chúng ta không đủ nhân cách để trở thành một người lớn, không phải một bản thân tốt nhất chứ?

Cố lên, hi vọng bạn thấy vui!

Trích:Bản gốc:Nhuỵ Hy蕊希Erin

Bản Dịch:Tươi Châu-TTBMusicChannel

Biên tập:Mỹ Trin

 

097 481 85 34

Để lại tin nhắn cho chúng tôi

Vui lòng để lại lời nhắn, nhân viên tư vấn sẽ liên hệ hỗ trợ bạn

https://zalo.me/0974818534