Sau này chúng ta có mọi thứ nhưng không có chúng ta
“Nếu như lúc đó anh không chia tay em thì có phải giờ đây chúng ta đã sống cùng nhau rồi?”
“Nếu như khi đó em có đủ dũng khí giữ anh lại bên cạnh, thì chúng ta sẽ có kết quả không?”
“Nếu như em khi đó có đủ tiền, chúng ta đã thuê một căn nhà rộng lớn với chiéc sofa to?”
“Nếu như khi đó chúng ta không quan tâm không để ý, chúng ta đã kết hôn rồi?”
“Sau này cái gì chúng ta đều đã có, nhưng lại không có chúng ta”
Khi xem bộ phim “Chúng ta của sau này” Lâm Kiên Thanh làm vô số giả thiết đã qua với Phương Tiểu Hiểu, người thanh niên ngồi cạnh tôi trong rạp chiếu phim đột nhiên khóc không thành tiếng.
Tôi nghĩ đại khái trong sinh mệnh của mỗi người chúng ta đều có một người khiến bạn muốn cho bản thân mình vô số cơ hội hoang tưởng. Nếu như hi vọng có thể có một quyền lực sửa lại vận mệnh, nếu như lúc đầu anh không ngang ngược như thế, nếu như ban đầu anh không yếu đuối như thế, nếu như chúng ta kiên trì thêm chút nữa vậy kết cục phải chăng sẽ không giống nhau.
Nhưng đời người không có nếu như, sau này không có sau này. Những ước vọng rất nhiều về quá khứ và tương lai rốt cuộc là tưởng tượng chuyện đã qua, không có cách nào thay đổi, cuộc sống sau này người ấy cũng sẽ không tham gia vào.
Phương Tiểu Hiểu phủ nhận tất cả giả thiết liên quan đến bọn họ, nếu như trước kia không chia tay, sau này liệu có gặp người khác đến chất vấn tình cảm, liệu ý kiến bọn họ không hợp khoảng cách ngày một xa.
Chúng ta từng tin rằng tình yêu không hoài nghi liệu có bị ăn mòn lại nhìn nó biến mất ngay trước mắt. Vì vậy thôi đi, so với chấp nhận hiện thực chúng ta không còn yêu thương nhau, chi bằng hãy để sự tốt đẹp tất cả đều dừng lại ở khoảnh khắc này.
Giống như Trần Dịch Tấn hát câu này trong bài hát “Chúng ta” : “Chẳng có thời điểm nào là hoàn mỹ hết cớ gì lại hiểu lầm rằng câu chuyện chưa nói hết”. Cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở một cái thẳng thắn thừa nhận từ khoảnh khắc chuyến tàu đó kéo anh và em ngày một xa câu chuyện của chúng ta đã kết thúc.
Kiến Thanh từ đầu đến cuối vẫn không hiểu, tại sao anh đều đã có tiền rồi, đã mua nhà to rồi, nỗ lực trở thành vẻ Tiểu Hiểu hiểu biết, Tiểu Hiểu vẫn chưa thể ở bên cạnh anh ấy. Tiểu Hiểu 10 năm sau nói với anh ấy “nhưng em đã không còn là em của khi ấy rồi”.
Thật ra chả có ai sai, Kiến Thanh vì Tiểu Hiểu đã gả cho giấc mộng Bắc Kinh, liều mạng muốn bắt nguồn từ Bắc Kinh đã sớm mua một căn nhà để sống với cô ấy, tiếc rằng anh ấy không hiểu rõ những thứ nguyện vọng như Bắc Kinh và căn nhà chỉ là sự trao đổi giữa người con gái và tình yêu thật.
Sau khi Tiểu Hoa gặp Kiến Thanh không hề để ý sống ở đâu, có hay không căn nhà rộng, Tiểu Hoa chỉ muốn có tình yêu của anh ấy, điều cô ấy muốn là Lâm Kiến Thanh thực hiện lời hứa yêu ban đầu vì cô ấy.
Giống như tình yêu “lên trời hái trăng, xuống biển bắt cá” trong “Chúng ta của sau này”, Ngũ Nguyệt Thiên hát “Chúng ta của sau này mãi ra đi chỉ là không kề vai sát nữa “ trong” 10 năm” Trần Dịch Tấn hát: “ Sau 10 năm chúng ta vẫn là bạn bè chỉ là kiểu ấm áp không còn tìm được lí do ôm ấp nữa”
Lâm Kiến Thanh cuối cùng cũng thoát khỏi sự nghèo còn có nhà có xe, có sức mạnh, có vợ có con, có tự do. Phương Tiểu Hiểu đã từng gặp vài người vẫn sống rất tốt. Tại sao chúng ta lại không phải như vậy? Từng yêu một người cũng từng được một người yêu, từng phụ lòng người khác cũng từng bị người khác phụ lòng, từng muốn chết đi rồi lại liều lĩnh quay lại muốn có một kết quả nhưng lại ở mỗi lần sau khi bớt buồn rầu an ủi bản thân và hòa giải vận mệnh.
Người từng nói chỉ cưới bạn, không cưới ai khác đã tìm được nửa còn lại của anh ta, cô gái từng yêu bạn lãng mạn cuối cùng cũng được người khác cho sự ấm áp. Chúng ta đều ở cái tuổi không hiểu tình yêu cố gắng đi yêu, học được cách chia tay, cuối cùng gặp được một người đúng cuộc sống khá tốt.
Câu nói này nói đúng “hạnh phúc từ trước tới nay đều không phải câu chuyện, không may mới phải”, dần dần bạn sẽ phát hiện ra rất nhiều người đều không thể ở cùng với người mình thích, những người chỉ phù hợp để gặp gỡ, có những câu chuyện chỉ hợp với cất giấu kĩ.
Phim điện ảnh không phải cuộc sống vì thế chúng ta không có vận khí như Lâm Kiến Thanh và Phương Tiểu Hiểu có thể sau khi rất nhiều năm bỏ lỡ và buông bỏ lại gặp lại người yêu cũ ấy , hãy quên đi vì yêu mà đau, hãy đem tất cả căm hận và đau khổ, tất cả tủi thân và nghi ngờ đều nói rõ ngọn ngành nói tạm biệt cẩn thận, sau đó thì không còn gặp lại thật sự.
Chuyện tình cảm như vậy, không phụ đối phương thì tốt, muốn không phụ cả đời, quá khó. Cuối cùng anh là một sự tiếc nuối của đời em, rồi đã từng thề thốt nói muốn là người cho em hạnh phúc, cuối cùng lại biến mất đi trong biển người.
Em vẫn chưa học được cách làm sao để rộng lượng chúc phúc, chúc phúc cuộc sống của anh không có em, em vẫn không cách nào tự nhiên biết tin tức của anh, em sợ anh sống không tốt lại sợ anh sống quá tốt, em sợ anh sống quá vui vẻ mà không phải do em tạo ra.
Từng có một cuộc tình vui vẻ tràn trề, sau đó đau đến mức toàn thân vẫn phải tự mình trưởng thành, từng nhẫn nại vô số lần, trong lòng khó tìm anh cuối cùng sống thành hình tượng của mọi người, cuối cùng anh không còn câu chuyện giữ kín trong cuộc đời em nữa.
Những chuyện đã qua cũng trở thành câu chuyện sau khi tỉnh rượu. Mỉm cười vì câu chuyện đó, tất cả nhân sinh của đời người rốt cuộc đều giống nhau, từng yêu một người, vội vã rời đi, một đời gặp nhau, tạm biệt, gặp lại, phí thời gian nhung nhớ.
Có người, gặp lại một lần thì có đủ may mắn, từng yêu một lần thì không dễ dàng quên. Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã xuất hiện ở độ tuổi em không hiểu về yêu nhưng lại dám yêu, khiến em nhìn thấy vẻ thật sự của tình yêu, sau đó lại một mực rời bỏ.
Sau này chúng ta có mọi thứ nhưng lại không có chúng ta. Sau này không còn sau này nữa, có những người đã bỏ lỡ thì thật sự sẽ không bao giờ trở lại, chúng ta sẽ không còn chúng ta nhưng có một người cũ đã yêu từ rất lâu rồi.
Trích:Bản gốc:Nhuỵ Hy蕊希Erin
Bản Dịch:Tươi Châu – TTBMusicChannel
Biên tập:Mỹ Trinh。