nhom facebook

Những giọt nước mắt bỗng dưng rơi là tất cả sự uất ức tích tụ theo thời gian

Đăng lúc 16:35:07 28/10/2021

Những giọt nước mắt bỗng dưng rơi là tất cả sự uất ức tích tụ theo thời gian

Có lần tôi đã trông thấy một chủ đề nói rằng: Thời điểm nào bạn thấy mình trưởng thành?  Có người trả lời: “Tôi đã bị ép nghẹt trên tàu điện ngầm và không thể kìm được nước mắt sau khi đứng dậy, khi đó tôi cảm thấy đây là cách để trưởng thành đấy”.

Có thể không phải ai cũng có trải nghiệm giống nhau,  nhưng khi lớn lên, người trưởng thành nào cũng có tâm tình tương tự nhau. Những điều làm bạn buồn giống như tuyết rơi trên cành, rõ ràng là chỉ rơi nhẹ nhẹ xuống nhưng lại từ từ uốn cong cành.

Rồi cho tới một ngày, một lần bông tuyết đến, mọi thứ sụp đổ ngay lập tức. Hóa ra cái gọi là dấu ấn của sự trưởng thành, chẳng qua là chúng ta dần hiểu thế nào là im lặng trước những biến cố lớn và gục ngã trong những biến cố nhỏ.

Tôi nhớ trước đây đã xem một đoạn video, chị một người cha bị giáo viên phê bình vì thường xuyên không trả lời tin nhắn trong nhóm phụ huynh. Không ngờ, cảm xúc của người cha này đột nhiên không kiểm soát được. Ông vừa khóc vừa nói: “Tôi làm thêm giờ đến tận sáng sớm, không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nhóm Wechat được”.

Một người đàn ông đã qua thời lập nghiệp, là cha của một đứa trẻ và là trụ cột của một gia đình. Một người như vậy không thể nói là rất thành đạt, nhưng ít nhất cuộc sống của anh ta cũng có thể coi là có thể diện. Nhưng trước những vấn đề nhỏ nhặt là điểm danh mà phê bình của thầy cô, là một người phụ huynh của con, ông khóc lên một tiếng. Đôi khi, thể diện của một người trưởng thành đã dày công vun đắp thường có thể bị phá hủy chỉ bởi một điều nhỏ nhặt. 

Khi trưởng thành, bạn mới hiểu rằng những giọt nước mắt bỗng dưng mà đến thường cay đắng hơn. Bạn tôi đăng tus lên bản tin nói: “Tôi đã quên nộp báo cáo hàng tuần vào tuần trước, nên bị trừ 3.000 nhân dân tệ. Hôm nay tôi vẫn là một kẻ làm thuê tầm thường”. Tôi bình luận hỏi anh, tại sao lại bị trừ nhiều đến vậy anh ấy mới nói rằng cruyện bản thân anh ấy muốn nghỉ việc đã bị lãnh đạo biết, đối phương cố ý chêm chân thêm cho anh.Nhưng để tiền bảo hiểm trong tháng này vẫn được trả, dù có vạn điều tủi nhục anh cũng chỉ có thể nghiến răng, nghiến lợi đợi đến ngày 15 rồi mới nghỉ việc.

Trong bộ phim “Cảm nghĩ của 100 năm” có nói: “Làm người thật là khó”. Khó khăn này nặng nề đến mức có giải bày và phàn nàn bao nhiêu cũng chẳng thể giải tỏa hết, vì thế chúng ta chỉ có thể đáp lại bằng sự im lặng và phớt lờ coi như không biết.

Khi còn nhỏ, chúng ta luôn nghĩ rằng là người lớn sẽ không có gì là không thể. Sau này lớn lên thật rồi mới biết người lớn không ai là “bất khả chiến bại”. Mà là những áp lực đè nặng trùng trùng lên đôi lưng chúng ta. 

Có lần tôi có xem một bản tin thời sự, nhân viên tàu điện ngầm nhìn thấy một người phụ nữ ngồi xổm ở góc ga tàu điện ngầm khóc, nhân viên an ủi cô ấy rất lâu cô ấy mới lấy lại được bình tĩnh.Hóa ra người phụ nữ này là một người mẹ, bà ấy vì áp lực quá lớn sợ về nhà bị con nhìn thấy, thế nên chỉ đành ngồi ở góc ga tàu điện ngầm để trút hết. Góc ga tàu điện ngầm chính là khoảng thời gian để người mẹ trút bầu tâm sự.

Tôi luôn tin vào câu nói: “Khóc là một cảm xúc tốt của một người”. Khóc có nghĩa là chúng ta đang đối mặt với nỗi đau, cũng cho phép và chấp nhận cảm giác đau vì tổn thương. Vì thế, hãy đối mặt trực tiếp với nỗi buồn đi, và bạn hãy tin rằng cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Chúc bạn may mắn. 

 

Trích:Bản gốc:Nhuỵ Hy蕊希Erin

Bản Dịch:Tươi Châu-TTBMusicChannel

Biên tập:Mỹ Trinh。

097 481 85 34

Để lại tin nhắn cho chúng tôi

Vui lòng để lại lời nhắn, nhân viên tư vấn sẽ liên hệ hỗ trợ bạn

https://zalo.me/0974818534