nhom facebook

Người trưởng thành kiếm thêm chút tiền đi, cuộc sống thật sự rất đắt đỏ.

Đăng lúc 16:34:28 08/08/2021

Hi

Gần đầy tôi phát hiện, có rất nhiều người bán hàng nghiệp dư cầm tờ rơi nhỏ trước cửa trung tâm thương mại gần nhà tôi, hầu hết họ đều rất phản cảm, luôn đột ngột kéo người đi đường đến bắt đầu lải nhải giới thiệu sản phẩm của họ hoặc phải kéo người đi đường vào cửa hàng của mình mới thôi. Gặp người đi đường tốt tính sẽ vẫy tay cười nói với họ “không cần”, gặp người đi đường xấu tính sẽ túm lấy họ hung ác chửi vài câu sau đó rời đi với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Trong 1 thời gian dài tôi cảm thấy rằng công việc như vậy là tôi không thể chấp nhận được. Đối với tôi nghèo không tính là gì, tôi có thể luôn tiếp tục nghèo nhưng nếu bị từ chối trực tiếp hoặc thậm chí chửi rủa, sự lúng túng, khó xử đó đối với tôi mà nói sẽ là kiểu tổn thương giẫm đạp lên sự tự tôn.

 Cách nghĩ như vậy của tôi, không chỉ mình tôi, Tiểu Âu sống cùng kí túc xá với tôi ở trường đại học, cũng nghĩ như vậy. Chúng tôi giống nhau, đều có thái độ thanh cao và kiêu ngạo, một nghèo hai trắng. Nhưng khi chúng tôi học năm cuối cấp, Tiểu Âu như thành 1 con người khác. Năm đó, bố cô ấy bị xuất huyết não, máu dồn ép thần kinh khiến cơ thể liệt nử người, không cử động. Từ khi hôn mê đưa vào ICU cho đến khi cha cô tỉnh dậy, quá trình này đã tiêu hết toàn bộ khoản tiết kiệm của một gia đình phổ thông.

 Vốn là 1 gia đình có cuộc sống không có bất cứ gánh nặng nào bỗng nhiên rơi xuống vực thẳm. Nghỉ hè năm đó Tiểu Âu không về nhà chạy đến 1 cơ sở giáo dục để làm những công việc lặt vặt, đứng dưới ánh mặt trời phát tờ rơi trong hơn 1 tháng. Học sinh bị kéo qua thì cô ấy được trích hoa hồng, cô ấy xưa nay ít nói đứng trên đường phố trở thành người luyên thuyên, bị từ chối và phớt lờ. Nhưng nhìn thấy cha mẹ đang dắt con, cô ấy vẫn không nhịn được quảng bá khóa học.

 Một tuần trước khi khai giảng, Tiểu Âu cả người bị rám nắng trở về nhà đưa hơn 4000 nhân dân tệ kiếm được cho gia đình chỉ lưu lại cho bản thân chi phí đi lại đến trường. Thực ra những biến chuyển của cô ấy không khiến tôi chấn động quá nhiều. Sau khi khai giảng, cô ấy đi học, tan học 1 cách lặng lẽ. Nhưng chính vào 1 ngày sau khi khai giảng không lâu cô ấy đang nằm nhoài trước laptop tra tư liệu vô tình làm đổ cốc nước, nước chảy tràn qua bàn phím laptop, màn hình đen ngay lập tức, laptop cũng mở không được nữa. Tôi cùng cô ấy đi sửa máy, người sửa máy tính sau khi xem xong cho chúng tôi biết bo mạch chủ bị cháy rồi, phải thay bo mạch chủ mới, tiền thay bo mạch mới cũng đủ mua máy tính mới rồi.

Tôi còn chưa kịp nói gì, nước mắt cô ấy đã rơi xuống từng giọt. Chúng tôi không có tiền sửa máy, chỉ có thể ôm máy đi về, cô ấy khóc suốt đường, người ra ra vào vào trong trường, có thể chẳng ai nghĩ đến cô gái xinh đẹp trước mặt tôi đang khóc như thế này là vì cô ấy không có tiền.

Đêm đó sau khi tắt đèn, tôi nghe thấy cô ấy vẫn còn khóc. Thực ra cô ấy đang rất kiềm nén, ở cùng 1 phòng ba năm, đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc, giống như mang nước mắt trong 3 năm đó khóc hết. Như vậy cũng không thể hóa giải những ủy khuất cùng khó chịu trong lòng cô ấy. Đêm đó tôi cũng khóc, cô ấy không biết tôi khóc, tôi thương tiếc cho cô gái bị phơi cả kì nghỉ hè này, thương tiếc cho cô gái vì kiếm 4000 tệ mà liều mạng này, thương tiếc cho cô gái vì không mua nổi máy tính mà khóc này. Tôi hận cốc nước đổ trên bàn phím đó, không biết cuộc sống vì sao đột nhiên luôn gây khó dễ với những người rất gian nan như vậy. Tôi hận ly nước đó đã dễ dàng tiêu hao toàn bộ nỗ lực trong kì nghỉ của cô ấy, cũng hận ly nước đó dễ dàng cướp đi sự thanh cao và kiêu hãnh mà chúng tôi đã tích lũy hơn 20 năm trong đời.

Đến lúc đó tôi mới nhận thức được tiền đối với chúng tôi mà nói quan trọng như thế nào? Tôi mới nhận thức được lòng tự trọng và kiêu hãnh khi đối mặt với không thể thiếu tiền thật nực cười biết bao. Sau chuyện này trong cuộc đời của tôi và cô ấy, dường như cũng chẳng nảy sinh chuyện khiến người ta bất lực nữa. Cha Tiểu Âu dần dần khỏe lại, tôi cùng Tiểu Âu cũng thuận lợi tốt nghiệp, cùng nhau có công việc mới, bắt đầu cuộc sống mới. Chúng tôi cũng không còn rơi vào tình trạng quẫn bách lấy không ra 4000 tệ, cũng sẽ không vì máy tính bị hỏng và điện thoại di động bị mất mà buồn khóc suốt đêm.

Thanh xuân năm ấy giống như 1 trò đùa hoang đường, nó dùng phương thức đặc thù nói cho chúng ta thế nào là bộ mặt thật của cuộc sống. Giống như khi chúng ta 20 tuổi, bận rộn trong tình yêu và thất tình, bận rộn lập dị và thanh cao. Chúng tôi không hiểu tại sao phải sống khiêm nhường đến thế, phải đánh mất thể diện và tôn nghiêm chỉ vì chữ “tiền”. Sau này chúng ta đều hiểu rằng, trên thế giới này, tai nạn và bệnh tật nó sẽ không thương tiếc cho sự thờ ơ của bạn, sẽ không thương hại cho sự nghèo khó của bạn, nó chỉ sẽ đột nhiên buông xuống, cướp đi những thứ quan trọng nhất của chúng ta.

Và thực sự có quá nhiều thứ còn quan trọng hơn cả tình yêu và thất tình, lập dị và thanh cao, càng quan trọng hơn, chẳng hạn như sống, như cố gắng sống cho thật tốt, không liên quan đến thể diện.

----------------------------------------------

Trích: Bản gốc: Nhuỵ Hy 蕊希Erin

Biên tập: Mỹ Trinh. 

 

097 481 85 34

Để lại tin nhắn cho chúng tôi

Vui lòng để lại lời nhắn, nhân viên tư vấn sẽ liên hệ hỗ trợ bạn

https://zalo.me/0974818534