Nếu như bạn không muốn đi làm hãy đọc bài viết này
Mấy ngày hôm trước tôi trở về quê một chuyến, cùng với đứa bạn bao lâu không gặp là Phát Tiểu cùng nhau hẹn đi ăn một bữa cơm, uống rượu uống tới mức cảm thấy khoái chí. Cậu ấy nói: “Nếu như chúng mình vẫn là trẻ con thì hay biết mấy, như thế nên chẳng phải đi làm”. Tôi ngẫm nghĩ một lúc, dường như cũng chẳng có gì để mà phản bác lại, tôi gật đầu với cậu ấy nói: “Ukm, chuẩn”.
Phi Phi là đồng nghiệp mà trước đây tôi từng làm việc quen được cô ấy, chỗ ngồi làm việc của cô ấy luôn dán một mẫu giấy, trên đó viết lên một câu “Tôi muốn tự do như gió”. Những mẫu giấy khác thay đổi nhiều lần, duy chỉ có mẫu giấy này vẫn luôn ở đó. Lúc trò chuyện cô ấy luôn sẵn lòng nói về việc làm thế nào để được tự do và những bài hát cô ấy ngâm nga cũng đều là “Cuộc sống không chỉ là sống tạm bợ trước mặt”.
Phi Phi đã làm việc được nửa năm, vào một ngày thứ tư rất bình thường, cô ấy đột ngột từ chức. Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là muốn có một chuyến du lịch mà nói một lần nói đi là đi được. Mọi người đều khuyên cô rằng công việc vẫn quan trọng, nhưng cô lại nói một cách bí ẩn: “Tự do là quan trọng nhất”.
Chẳng bao lâu cô ấy lên vùng Tây Bắc, cô ấy đã chia sẻ đủ các loại món ăn ngon trên bảng tin, cảnh vật dọc đường và cả những chuyện vui khi đi ô tô, nói chung kiểu như rất tự do. Có người bình luận bên dưới “Người nói đi là đi ngay được thật là ngầu quá đi”.
Ba tháng sau cô ấy quay về, hấp ta hấp tấp vội vàng tìm việc. Sau đó tôi mới biết, trong tháng đầu tiên của chuyến đi du lịch vừa rồi, cô ấy đã tiêu hết số tiền 18000 nhân dân tệ mang theo nhưng lúc đó vui quá nên cô không muốn về, lục tục vay tiền từ nền tảng trực tuyến ước chừng khoảng 50.000 tệ.
Sau khi trở về cô ấy bèn cắm đầu vào làm để trả lại tiền, sau giờ làm việc cô ấy phải đến trung tâm mua sắm làm thêm đến 11 tối. Kỳ thực như thế, cuộc sống vẫn 10 phần eo hẹp. Sau này, chẳng còn ai nói cô ấy ngầu nữa cả. Cô ấy cũng chẳng còn mua lấy bộ quần áo nào mới, cũng không tham dự bất kỳ bữa tiệc nào với bạn bè. Tình trạng này kéo dài được một năm hai tháng, cô ấy mới trả hết toàn bộ số tiền.
Ai mà không muốn nói đi là đi chứ? Tôi biết Paris chắc hẳn sẽ rất lãng mạn, khiến người ta cảm động. Tôi cũng biết sự thánh thiện của Tây Tạng khiến ai cũng phải hướng đến, lòng tôi trông mong và khao khát đối với thơ ca và nơi phương trời xa xôi kia cũng đâu có ít so với cô ấy.
Nhưng điều tôi biết rõ là, mọi thứ được bao bọc bởi sự tự do có điều kiện tiên quyết, điều kiện tiên quyết này chính là công việc, là khả năng duy nhất để bạn tiến xa. Bởi đi ra ngoài phụ thuộc vào tâm niệm và lòng dũng khí, và quay trở lại phụ thuộc năng lực. Chúng ta trong cái thực tế khí khái sống tạm bợ, là vì những ngày tháng sau này có thể khiến phần tự do kia tới một cách thiết thực hơn.
Vì vậy, bạn phải gánh vác những trách nhiệm và áp lực của cuộc sống, và công việc là cách duy nhất giúp bạn giải quyết vấn đề. Bạn cần phải thông qua công việc và đổi lấy vốn liếng của cuộc sống, bạn cần thông qua công việc để chứng minh năng lực bản thân, càng cần phải thông qua công việc để có được sự tôn trọng của xã hội này.
Khi tôi còn học trung học, có một khẩu hiệu trong nhà ăn của trường “Tốc độ thành công của bạn bắt buộc phải theo kịp tốc độ già đi của cha mẹ”. Tôi hiểu câu nói này là, trước cái gọi là “báo phúc”, chúng ta bắt buộc phải nỗ lực làm việc mới có thể chống lại những rủi ro chưa được dự báo trước, bảo vệ những người thân yêu nhất của mình và phấn đấu hết mình trong cuộc sống.
Bà nội của đứa bạn tốt của tôi năm 1998 mắc phải bệnh, năm đó cô ấy mới 5 tuổi. Bà chỉ ở bệnh viện được mấy hôm để trị liệu rồi được trở về nhà tự điều trị. Có lẽ bạn sẽ hỏi: Tại sao lại ngừng trị liệu? Tại sao không vào phòng ICU? Sao không đến những bệnh viện lớn ở Bắc Kinh, Thượng Hải và Quảng Châu xem sao?
Người nhà của bạn tôi cũng từng nghĩ đến rồi, nhưng khi đó đối với những bậc cha mẹ của đứa bạn tôi, một tháng chỉ kiếm được vài trăm tệ, họ chẳng có tiền để mà đi khám bệnh. Vào cuối đời, bố mẹ mua những thứ mà người già thích ăn trước khi họ còn sống, những việc không được làm cũng chẳng còn cấm kỵ, ngoài đó ra thì cũng chẳng còn điều gì khác.
Trong bộ phim tài liệu “Life Matters” có một chuyện như thế này: Cha mẹ bị bệnh ho dị ứng, cần phải thay phổi, và chi phí phẫu thuật lên tới 600 ngàn nhân dân tệ. Tôi nghĩ, khó khăn tiếp theo chắc hẳn là chuyện huy động tiền, nhưng điều đáng ngạc nhiên là con trai ông sau bao năm làm việc cũng dành dụm được không ít tiền. Sau khi bán xe nhanh chóng thu về 600 ngàn tệ. Cho đến giờ tôi vẫn cảm thấy con trai của ông ấy thật sự giỏi.
Trong cuốn sách “Trăm Năm Cô Đơn” có viết: Bạn và thần chết dường như đang theo dõi một cái gì đó ở xa xa, chẳng có cảm giác gì, bố mẹ của bạn đứng chặn ở giữa, đợi đến khi bố mẹ qua đời, bạn mới trực tiếp đối mặt với những điều này. Đối với tôi mà nói, cha mẹ chính là bức bình phong che chở, tôi muốn ở đằng sau chiếc bình phong này thật lâu, thật lâu.
Có lần, tôi hỏi bạn của tôi tên là Lão An: “Nếu như lại xảy ra chiến tranh thế giới, bạn sẽ làm gì?” Cậu ấy nói: “Tớ sẽ đi lượm súng, lấy bộ y tế, lấy thức ăn và nước uống rồi lo cho gia đình”. Bỗng dưng nghỉ tới đây chẳng phải là ý nghĩa của công việc sao? Thông qua công việc, có được một chỗ đứng vững chắc trong xã hội tàn khốc này, thông qua công việc để bảo vệ lấy ngôi nhà của mình, và những người thân yêu trong gia đình.
Cuộc sống của hầu hết mọi người, đều đang cố gắng chạy đến tận cùng của tự do. Có lẽ trên con đường băng băng chạy về phía trước, bạn có lúc sẽ mệt mỏi, có lúc kiệt sức đến mức không muốn nói chuyện, đây là điều mà tất cả mọi người không thể tránh khỏi. Con người có thể có lúc ngã lòng, nhưng tuyệt đối không được bỏ cuộc. Để có thể sống một cuộc sống tốt hơn, vì để mang lại cho người mình yêu thương nhất sự bảo vệ vững chắc, bạn không được bỏ cuộc chỉ có thể nỗ lực gấp bội.
Trích:Bản gốc:Nhuỵ Hy蕊希Erin
Bản Dịch:Tươi Châu-TTBMusicChannel
Biên tập:Mỹ Trinh。