Ai cũng có 1 người cũ và trở thành người cũ của 1 ai.
Hi các bạn, tôi là Ngọc Tịnh, tác giả của radio cùng bạn lắng nghe.
Radio hôm nay tôi muốn kể 1 câu chuyện dành tặng riêng cho 1 người. Người đó là cả thanh xuân tươi đẹp của tôi.
Nếu không có anh sẽ không có tôi hôm nay.
Năm đó anh đến, anh như ngọn hải đăng soi sáng cuộc đời tôi.
Anh nói: Em không phải khó hiểu nhưng vỏ bọc của em quá lớn, anh mãi không chạm vào được. Bản tính tôi ngang ngược, tự chủ, cái tôi lại bự chảng. Anh cũng không thua kém gì tôi là mấy mà có khi còn vượt cả tôi đó chứ. Lần đầu gặp anh tại quán café, tôi không nghĩ sau này mình lại yêu anh, nói thế nào nhỉ, nhìn vào là cảm giác 2 người thuộc 2 thế giới.
Tôi lúc đó nhìn anh, cách nhìn xa lạ, khoảng cách giữ lắm. Đúng là sơmi trắng, đeo kính, bút trên túi áo, chuẩn gu lí tưởng của tôi nhưng cao quá, bỏ qua đi, xác định bỏ qua nên tôi chảnh. Nói chuyện đầy kiêu sa.
Nhiều hôm sau, mỗi chiều nhẹ, tôi ngồi café đọc sách thấy zalo báo, mở vào hết hồn. Tôi bắt đầu làm quen anh từ dạo ấy. Muốn quen 1 người thì dễ nhưng để hiểu 1 người thật khó tựa ba thu.
Cái tình yêu tuổi đôi mươi và tình yêu buổi ba dăm khác nhau lắm. Sinh viên chỉ học và yêu, toàn tâm toàn vẹn cho việc yêu. Người lớn thì yêu và đủ điều, nay anh bận họp, mai anh bận khách hàng, mốt em đi công tác, ngày kia em làm event. Em gửi tin nhắn 1 giờ, 2 giờ rồi 3 giờ không thấy rep, lúc anh gọi lại em bận họp. Tình yêu đó chẳng khác gì mộng tưởng.
Tôi hay nghĩ hay là mình kết thúc mối lương duyên, đừng yêu chi cho thêm lắm muộn phiền. Tình yêu của tôi như chiếc thuyền nan, lang thang trên biển mãi vẫn đi tìm. Tôi thường giận dỗi anh như chiếc tàu SE4 vậy. Nay Hà Nội, mai Hồ Chí Minh, tối ở Đà Nẵng, hôm sau ăn cơm gà Quảng Ngãi rồi. Em không cần anh nữa.
Miệng thì nói vậy nhưng lòng vẫn đợi người ta về. Có người nói tình yêu là phải có được, phải sở hữu nhưng với tôi có lẽ tình yêu đó không tồn tại. Điều duy nhất tôi muốn đó là cảm giác thoải mái. Đích đến hay không, không quan trọng, cưỡng cầu không hạnh phúc trăm năm. Ngày hôm nay bên nhau anh và tôi cùng trân quý, dẫu chia lìa mình vẫn hướng về nhau. Tôi yêu anh vì anh hiểu tôi, nghĩ đến cảm giác của tôi, chỉ thế thôi.
Nếu không có anh sẽ không có tôi của ngày hôm nay. Yêu anh tôi quyết định từ từ gỡ bức bình phong bản thân mình. Anh giúp tôi sửa sai, anh chỉ tôi cách để đi đúng đường, anh vừa là người thương vừa là bạn, vừa là thầy và là ba con gái tôi, An An.