Hi,
Vài ngày trước lúc tôi đang lướt weibo, nhìn thấy xác người đàn ông đã tự tháo dây an toàn nhảy xuống vách núi Hoa Sơn vô vàn hiểm trở đã được tìm thấy. Chiếc túi balo anh ta mang theo trên người chẳng có bất cứ giấy tờ tùy thân nào. Người đàn ông đã từ bỏ cuộc sống của mình được sự theo dõi của quần chúng, thậm chí đến tính danh cũng không để cho chúng ta biết.
Sinh mạng có hơi quá mỏng manh, lựa chọn chỉ trong chớp mắt đồng nghĩa với việc mấy thập niên sau này của người đó đều sẽ không xảy ra nữa. Anh ta lựa chọn đem thời gian kết thúc ngay vào lúc sụp đổ nhất, ngã lòng nhất, bất đắc dĩ nhất, không lối thoát nhất trong 1 nháy mắt. Rõ ràng có thể đi qua được khe rảnh hiểm nguy đó, anh ta lại không muốn qua. Rõ ràng đi hơn vài bước có thể gặp được con đường bằng phẳng, anh ta lại chẳng muốn đi. Đời người phải có bao nhiêu khó khăn? Tà áo không đủ che thân, không được ăn no, mang đến những nhục nhã không thể lau đi hay là những tai bay vạ đến, gặp phải kiếp nạn không cách nào giải quyết? Thế giới này tàn khốc hơn nhiều so với chúng ta nghĩ. “Bần cùng, đau khổ, tai họa”. Những từ ngữ đáng sợ này người nào cũng đã từng trải qua, từng tranh đấu, nhưng không phải bạn.
Gần đây trên list bạn bè rất nhiều người đều đăng bài văn 707 điểm của cô gái Bắc Hà thi vào đại học Bắc Kinh “Cám ơn sự bần cùng”. Trong đó có 1 câu khiến tôi cảm động sâu sắc. Cô bé nhỏ tuổi này viết: “Những đau khổ không dứt mà sự bần cùng mang lại, sự tranh đấu bao la mờ mịt. Mặc dù nó thu hẹp tầm nhìn của tôi, đâm vào lòng tự trọng của tôi và thậm chí gián tiếp lấy đi mạng sống của những người thân yêu của tôi nhưng tôi vẫn muốn nói: cám ơn mày, sự nghèo đói”. Tôi rất đau lòng về cô bé sớm đã nếm qua đau khổ đời người vậy, bởi vì thế giới 1 đứa trẻ đáng lẽ không nên nặng nề đến vậy. Sự nghèo khổ mà cô biết ơn đã khiến lúc cô 8 tuổi mất đi bà ngoại bị ung thư vú, khiến cô đáng lẽ đang ở đang ở những năm tháng học tập bị kinh hồn bạt vía về tiền thuốc của bà ngoại và mẹ mình khiến cô đem sự chế giễu của bạn học bất chấp nuốt hết vào trong khiến cô biết rằng ngoài con đường học hành không còn con đường nào để đi. Trong sự cảm kích đối với bần cùng, có hận đến nghiến răng nghiến lợi, có oán giận không biết phải làm sao cũng có sự thản nhiên của ánh nắng xuyên qua.
Thực ra nếu như được lựa chọn không phải gian nan như vậy thì ai sẽ cắn răng mà bước đi trên con đường gian nan này. Ai sẽ vô cớ cảm kích những ngăn trở, ai sẽ đem mưa bom bão đạn biến thành sự thúc đẩy? Nhưng mà cuối cùng vẫn phải bước tiếp. Bởi vì những bước nhảy vọt suy cho cùng là lảng tránh thì trong lòng vẫn sẽ tiếc nuối như cũ mà chỉ có nỗ lực tiến về phía trước thì mới có thể có được hi vọng.
Nhớ đến 1 cô đồng nghiệp của tôi luôn rất được yêu thích. Cô ấy năm nay 31 tuổi. Giỏi giang, quyết đoán, lạc quan. Thời gian chúng tôi ở với nhau không lâu nhưng cùng cô ấy làm việc luôn có thể bị cảm phục bởi những suy nghĩ rõ ràng của cô ấy, cũng được lây sức chịu đựng áp lực lớn và tinh thần lạc quan của cô. Tôi luôn tưởng rằng dáng vẻ vô tư đó là do trời sinh, qua rất lâu mới biết cô gái tưởng như luôn luôn vui vẻ tươi cười này đã từng có 1 năm đấu tranh với căn bệnh trầm cảm. Cô ấy chẳng nhắc đến với tôi nguyên nhân của sự trầm cảm nhưng đã kể với tôi tình trạng khoảng thời gian ấy. Cô ấy nói cô biết mình bệnh, mỗi ngày đều ở trong trạng thái bi quan, chán đời, sẽ không khống chế được bản thân đột nhiên mà khóc. Cô ấy đi khám bệnh, đem thuốc trị trầm cảm từ bệnh viện về, nhưng những viên thuốc đó cô chẳng hề uống 1 viên. Bởi vì ý chí của cô ấy nói rằng cô không thể đi sai đường, càng quan trọng hơn là cô ấy không muốn vì bản thân mà khiến cho cha mẹ già phải buồn rầu. Cô ấy nói: Bệnh trầm cảm giống như 1 trò đùa của cuộc sống đối với mình, từng tưởng rằng bầu trời đều sắp sụp đổ nhưng sua này phát hiện ra, bầu trời vẫn cứ ở đó, chỉ là bản thân đã cao lớn rồi.
Tôi thực sự cảm kích những người bước ra từ trong khó khăn vẫn có thể nói cười về quá khứ. Bởi vì họ cho tôi biết được đời người luôn có nỗi khổ. Nhưng bạn cũng cần phải xin cứ tiếp tục tiến bước trên con đường phía trước. Đều qua rồi, tôi yêu tất cả những gì có trong cuộc sống của tôi. Chúng khiến tôi thấy được rằng so với con đường hiện tại càng khó đi hơn. Những người từng bước qua được, so với những gì tôi trải qua thì họ gặp nhiều điều khó khăn hơn nhưng người ta vẫn chịu đựng được. Đời người rất gian nan, nhưng tôi vẫn hi vọng chúng ta có thể chờ đợi nhiều hơn, nhìn nhiều hơn. Sinh mệnh đáng để chúng ta cảm thán. Bởi vì trần gian dù cho đau khổ thì có lẽ cuối cùng cũng sẽ có cuộc sống an nhàn.
Trích: Bản gốc: Nhuỵ Hy 蕊希Erin
Bản Dịch: Tươi Châu- TTBMusicChannel
Biên tập: Mỹ Trinh.