Mỗi người chúng ta đều trải qua khó khăn trong cuộc sống
Trước khi bắt đầu hôm nay, tôi muốn chia sẻ cho mọi người một câu, đột nhiên có chút cảm khái. Tôi biết, có lúc khi cuộc sống của chúng ta thật sự khó khăn. Dường như đặc biệt là vào mùa đông, trời rất lạnh, cũng rất dễ trời tối sớm, vì vậy thường sẽ có những cảm xúc đa sầu đa cảm. Có thể sẽ rất nhớ nhà, rất nhớ cha mẹ. Có thể sẽ rất nhớ đến rơi nước mắt, cũng sẽ rất nhớ đến người đã từng rời xa bạn. nhưng tôi muốn nói với mọi người rằng, mỗi người chúng ta đều giống nhau, mỗi người đều có cuộc sống khó khăn của riêng mình. Chỉ là bạn chỉ biết đến bản thân, chứ không gặp qua của người khác.
Cuộc sống thật khó khăn, nhưng chúng ta cần phải dũng cảm. Vì người mà chúng ta yêu, vì người mà trên thế giới này cùng chúng ta đi một vòng. Để xứng đáng với chính mình, xứng đáng với những năm tháng tốt đẹp. cho nên cho dù hôm nay tâm tình của bạn có tốt không, bất luận hôm nay bạn xảy ra chuyện gì, tôi hy vọng khi bạn nghe thấy lời nói của tôi, thì bạn có thể lên tinh thần cho chính mình. Hy vọng bạn nghe xong tiết mục, nghe xong bài hát, đi ngủ sớm, ngày mai lại một ngày mới, nguyện bạn dần hồi phục, càng ngày càng tốt hơn.
Lúc trước khi xem “ Kỳ Ngộ Nhân Sinh”, tốt nhất là khi đề cập đến tiết mục này nhiều lần, vì Mao Bất Dịch đang là khách mời của kì này, nói rất nhiều điểm đều cảm động đến tôi, cho nên tôi đề nghị mọi người đều xem một chút. Nói lại, lúc anh ta ở nhà tham gia tiết mục đó, bị A Nhã hỏi một vấn đề, nói khoảnh khắc khó quên nhất trong nhân sinh của bạn là lúc nào? Mao Bất Dịch nhắc đến mẹ với giọng điệu vô cùng điềm tĩnh. Anh nói trong chương trình “Khi đang trong quá trình thực tập, tôi đã thấy hàng trăm bệnh nhân chết đi trước mặt tôi. Nhưng người đầu tiên đã chết trước mặt tôi, đó là người mẹ thân sinh của tôi. Điều đáng tiếc nhất là khoảnh khắc bà ấy sắp ra đi, con trai bà ấy là một người không thành công”.
Trong cuộc sống hai ba mươi tuổi, tôi liều mạng như vậy chạy về phía trước, nhưng thời gian một khắc cũng không dừng lại. tôi dường như không đạt được cái gì khi chạy băng băng như vậy. nhưng càng chạy càng cách xa cuộc sống đơn thuần dản dị. càng chạy càng tiếp cận đến cuối sinh mệnh của phụ mẫu. tôi thật sự rất sợ hãi khi cha mẹ hoàn toàn già đi, hiện giờ tôi vẫn là bộ dạng không ra hồn. rất sợ hãi bản thân chẳng những không cho họ cuộc sống tốt đẹp hơn, ngược lại trở thành nỗi bận lòng không yên tâm nhất của họ.
Giờ tôi kể cho mọi người một chuyện, có một cặp vợ chồng về hưu sống tầng dưới nhà tôi, trong nhà có một cô con gái, nhỏ hơn tôi vài tuổi, đang đi du học Hàn Quốc. Tháng trước, người cha lên cơn đau tim, ngã xuống trong tiểu khu, may mắn xung quanh có người đưa ông đến bệnh viện kịp thời, mới cứu về được một cái mạng. Cô gái này nhớ nhà, cũng lo lắng thân thể cha mẹ, trước kia thường gọi video về cho cha mẹ mỗi chủ nhật.
Những tuần khi cha cô ngã bệnh, vì không muốn cho cô ấy phải lo lắng, mỗi cuộc video cô ấy gọi đến đều là mẹ cô rời bệnh viện về nhà tiếp. Mỗi lần không thấy cha, nhưng mẹ cô ấy vẫn trả lời rằng “Ông ấy đang tản bộ trong tiểu khu”. Sau đó cô ấy gọi video cho tôi, cô ấy mang theo tiếng khóc nức nở hỏi tôi, cô ấy nói “Chị ơi dạo gần đây chị có thấy cha em không?”, cô ấy nói: “Em có dự cảm không tốt, mẹ em đều nói không có gì, nhưng em xin chị có thể nào chị đến nhà em nhìn xem thử, chị cho em biết cha em gần đây thế nào?”
Ngày đầu tiên cha cô xuất viện, tôi đặc biệt đi đến nhà cô ấy, mẹ cô sắp xếp cho cha cô chỉnh tề ngồi trên ghế sofa, chúng tôi giả vờ như đang cùng nhau tán gẫu sau khi ăn, sau đó tôi gọi video, quay điện thoại vào cha cô ấy, cha cô gái đối diện với điện thoại báo bình an, cười trách cô nghi thần nghi quỷ, chốc sau mặt cô liền xuất hiện nụ cười. Tôi nhớ cô gái cạnh nhà này trước khi qua Hàn Quốc học, đỏ vành mắt nói với tôi, cô ấy thật sự không nỡ xa nhà đến vậy, vì tuổi tác cha mẹ cô đã lớn rồi, xa nhà một tuần cô ấy cũng rất nhớ rồi. Nhưng cô ấy lại cảm thấy, đôi khi chỉ có xa, chỉ có đi ra khỏi vòng tròn cuộc sống hiện tại, cô ấy mới có cơ hội trở nên càng tốt đẹp hơn, cũng mới có thể khi quay trở lại, khiến cha mẹ cô có cuộc sống tốt đẹp hơn. Câu nói của cô ấy khiến tôi vừa ấm áp vừa đau lòng.
Cuộc sống thật cay đắng, nhưng chúng ta rốt cuộc phải chạy nhanh thế nào, mới có thể bắt được bước chân ngày càng già đi của họ? Chúng ta rốt cuộc phải liều mạng nỗ lực biết bao nhiêu ngày đêm thì mới có thể đem cuộc sống mà chúng ta muốn. khi chúng ta bắt kịp thì có thể đem nó ra đặt trước mặt chúng ta.
Bạn tốt của tôi từ rất sớm đã nói với tôi, cô ấy rất thích khi làm một phế vật sa sút đứng đầu, bởi vì dục vọng của cô ấy đối với cuộc sống không cao, từ lâu đã chấp nhận bản thân là một người bình thường, cũng từ lâu đã chấp nhận bản thân không làm được gì lớn lao cả. cô ấy nói cô ấy chỉ cần một công việc không kém là được rồi, không cần thiết phải cố sống cố chết, cũng không cần thiết phải thăng chức thăng lương, không cần thiết phải vì một vài thứ xa xỉ thường dùng mà làm khó bản thân.
Cho đến một ngày ông nội nuôi cô ấy lớn đột nhiên ngã bệnh, đi đưa đến ICU ( phòng chăm sóc đặc biệt ) hôn mê trong 7 ngày. Bác sĩ nói ông nội cô không cứu được nữa, trừ khi có kỳ tích. Người nhà cô đã cân nhắc qua chi phí điều trị cao sau này, quyết định từ bỏ chờ đợi kì tích. Kết quả của việc loại bỏ các thiết bị y tế đó là người nằm trên giường bệnh sẽ mãi mãi rời xa cô nhưng cô lại không có năng lực nói câu “không từ bỏ”. Bởi vì cô ấy chỉ là một người suy đồi, chưa đủ khả năng chi trả tất cả, các phí tổn cho việc chờ đợi một kì tích, cũng không có khả năng bảo vệ bệnh nhân bé nhỏ đó một lần nào nữa đứng lên.
Tôi phát hiện bài học “nhân sinh” này, đều phải sau khi trải qua những kinh nghiệm đau thương, chúng ta rốt cuộc mới hiểu rõ nó là cái gì. Giống như thời niên thiếu cảm thấy bình thường rất nhạt nhẽo, mãi mãi thì sẽ rất xa, nhưng sau đó chúng ta mới nhận ra rằng, cuộc sống bình thường nhấp nhô gập ghềnh còn cần phải kiên cường, mãi mãi của trước kia, bất tri bất giác trở thành một kết thúc. Cuộc sống bình thường, sinh lão bệnh tử, đều là những vấn đề trong cuộc sống không thể bỏ qua nhưng luôn có thể dễ dàng chọc vào cuộc sống của chúng ta, cũng luôn có thể trở thành áo giáp của chúng ta.
Đời này của chúng ta, từ lỗ lỗ mãng mãng đến cần cù chăm chỉ. Lỗ mảng là vì yêu đến bất chấp, cần cù chăm chỉ là vì chúng ta cuối cùng học được cách yêu như thế nào. Cho nên mục đích của những nổ lực của chúng ta là gì? Tôi tin bạn nhất định sẽ tìm được đáp án. Chúng ta tình nguyện chấp nhận những cái khổ của cuộc sống, tình nguyện vật lộn với cuộc sống này, là vì để càng có thêm nhiều năng lực để khiến người ta yêu quý được an tâm hơn. Cũng là vì chung quy có một ngày, có thể đủ mạnh mẽ, bảo hộ chính mình, cùng những người mà bạn yêu thương.
Trích:Bản gốc:Nhuỵ Hy蕊希Erin
Bản Dịch:Tươi Châu-TTBMusicChannel
Biên tập:Mỹ Trinh。