Khi tôi một mình trong thành phố này
Thực ra sống một mình trong một thành phố, lúc thường chẳng có cảm giác gì. Sau khi làm việc trừ mệt ra một chút ra không quá khác biệt so với lúc đi học ở thành phố quê hương, đều là ăn uống chơi bời bận rộn, nhưng là nhất định sẽ có một khoảnh khắc nào đó bạn chợt nhận ra rằng “ Tôi là đang một mình sống trong thành phố này”.
Sau khi tôi tốt nghiệp đến Bắc Kinh, đến hiện tại có lẽ đã được 3 năm rồi. Tôi ở Bắc Kinh có công việc dư dả, chống đỡ chi tiêu của bản thân, có một căn nhà tương đối thoải mái. Ở Bắc Kinh có rất nhiều bạn bè, một hai thân thích quan hệ khá gần, cùng với tính cách khá dễ vui vẻ của tôi, mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ hớn hở, chẳng mảy may cảm nhận đến quá nhiều áp lực của cái gọi là trôi về phương Bắc.
Nhưng năm ngoái có một khoảng thời gian, bản thân tôi có một số chuyện không giải quyết tốt, dẫn đến tâm tình mỗi ngày đều rất lạc lõng, rất kiềm nén, trở nên vô cùng chán ăn, thường hay ói ra, ăn cơm không vào. Lúc đầu, nghĩ đến chuyện đó tôi liền chịu không nổi run rẩy, muốn nôn sau đó tốt hơn một chút. Suy cho cùng tôi là một người có năng lực tự điều tiết rất mạnh, chán ăn thì giảm béo, tâm tình không tốt thì dời sự chú ý, đọc sách chơi game cũng quên đi thôi.
Thời điểm đó vừa đúng sắp năm mới, tự mình an ủi đợi khi về nhà gặp cha mẹ, gặp bạn cũ sẽ tốt hơn, liền luôn chống đỡ như thế cũng chẳng nghĩ quá nhiều. Tôi nhớ vô cùng rõ ràng, đó là ngày cuối cùng trước kì nghỉ Tết nguyên đán, tôi cùng đồng nghiệp đến công ty khác xem phim cuộn. Buổi trưa đã đi rồi, đến lúc trước khi tôi đặc biệt dặn dò cô ấy, xem phim xong chúng ta không quay về nữa nhớ mang theo đồ đạc. Đồng sự nói được.
Xem phim xong là buổi chiều, phim được xem là một người tôi rất thích quay, người ta biết tôi rất thích anh ta nhưng cuối cùng một người tuyên bố giúp tôi theo đuổi anh ta một người bạn rất tốt của tôi ở bên nhau, phim quay cũng rất nát.
Nơi công ty xem phim gần nhà tôi, tôi nói vậy đừng quay về công ty nữa, trực tiếp về nhà đi. Sau khi nói xong câu đó, tôi chợt nhận ra rằng, tôi đã quên mũ ở công ty rồi, khi đó tôi rất thích cái mũ đó muốn đội nó khi về Tây An. Muốn về công ty lấy, lại thấy quá rắc rối, quay xe lại đúng lúc kẹt xe liền cảm thấy quên đi, về nhà thôi. Quên mang mũ cũng chẳng phải chuyện lớn gì nhưng rất ảnh hưởng đến tâm tình.
Ngày đó là một ngày âm u, gió rất lớn rất mạnh, tôi đứng trong gió đợi xe cả người lạnh đến nỗi phải giậm chân, không dễ dàng đợi được xe, khi lên xe tôi chợt nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng. Tối qua tôi cùng bạn đi ăn lẩu, sợ áo mới bị nhiễm mùi liền thay áo phao cũ nhưng sáng nay ra ngoài quên lấy chìa khóa ra khỏi túi áo. Tôi ngồi trên xe lật ví cùng túi áo ấp ủ niềm hy vọng cuối cùng, kết quả cuối cùng quả nhiên không như ý. Tôi thật sự không mang theo chìa khóa, tôi lúc đó hết sức sụp đổ, tôi thực ra có một người bạn cùng phòng, và quan hệ vô cùng tốt. Nhưng là, vì nguyên nhân gần Tết mọi người đều quay về quê rồi, một trong số họ đã rời đi vài ngày trước, một số người vừa rời Bắc Kinh vào sáng nay.
Tôi vốn định cách ngày mua vé tàu cao tốc để trở về Tây An. Kỳ thực tối đến nhà người bạn tá túc một đêm, không cần thu xếp hành lí trực tiếp về Tây An cũng được. Nhưng là, tôi lại nhớ ra nhà tôi còn có một con mèo đang gào khóc đòi ăn. Ban đầu dự định của tôi sẽ mang nó đến nhà bạn tôi vào sáng hôm sau để giúp tôi chăm sóc nó trong dịp Tết, tôi vẫn không thể không quay về.
Tôi đã nói chuyện này lên nhóm nhà chúng tôi, một nam sinh trước kia sống ở đây sau đó chuyển đi nói, “cậu đợi chút, hình như có một người bạn lâu trước kia sống ở đây có chìa khóa dự phòng , cố ấy xác thực ở đây từ rất sớm, cậu vẫn chưa quen cô ấy đâu, để mình hỏi giúp cậu “.
Tôi liền đứng trong gió lạnh đợi nam sinh gửi tin tức cho tôi, ngày đó bà dì của tôi vừa vặn tới, cả người vô cùng mệt mỏi. Tâm tình lại không tốt, sau khi đợi một chút, nam sinh nhắn tin cho tôi, anh ta đã liên lạc được với nữ sinh đó , nhưng thời gian đích thực quá lâu rồi, nữ sinh đó cũng không chắc chắn chìa khóa có thể tìm được hay không.
Tôi nói vậy trước tiên qua nhà bạn tôi đợi vậy, kết quả người bạn sống cùng tiểu khu không có nhà, tôi chỉ có thể bắt xe đến nhà người bạn cách đó hơi xa một chút. Nữ sinh có thể có chìa khóa cách nhà tôi rất xa, nhưng thật sự không muốn tìm người mở khóa, chuyện này thật quá phiền phức. Vì vậy, tôi thà bỏ ra vài trăm tệ để bắt xe quay lại lấy chìa khóa cũng không muốn tìm người mở khóa.
Tôi đên nhà bạn mình đợt một lúc, vì để an ủi bản thân mình vẫn mời khách đi ăn lẩu, sau khi ăn xong lại qua một lúc lâu, người bạn đã liên lạc với tôi, anh ta nói, tin xấu không tìm thấy chìa khóa, cậu có thể phải tìm người mở khóa rồi. Sau đó anh ta căn dặn tôi cậu đừng tùy tiện tìm những số điện thoại trên mạng đó, cậu gọi 110 hỏi, ở đâu họ đều lập hồ sơ hết, an toàn hơn. Tôi hết sức chống cự , tôi nói tôi không muốn gọi 110 anh ta nói cậu cần phải gọi, như thế mới an toàn.
Bạn một cô ở gái ở bên ngoài, phải cẩn thận một chút, tôi nói vậy được rồi, anh ta nói nhớ gọi 110 đó. Cúp điện thoại. cả người tôi càng thêm sụp đổ, tôi vốn dĩ rất kháng cự với việc gọi điện thoại cho người không quen biết, hiện tại còn muốn tôi gọi 110?
Tôi lúc đó thật sự rất muôn chết quách đi, nhưng lại có thể có cách nào khác sao? Nghĩ như vậy, tôi chỉ có thể nghiến răng lần đầu tiên trong đời gọi 110. 110 thái độ khá tốt, họ nói hiện tại họ không cung cấp dịch vụ mở khóa yêu cầu qua điện thoại, nhưng sẽ gửi tin nhắn cho tôi một web hồ sơ địa chỉ mở khóa, để tôi lên đó tìm gần nhà tôi là được rồi. Cúp máy, tôi liền mở mẫu thông tin, một cái tiếp nhận hỏi đến giá cả cũng xấp xỉ.
Tôi trước kia hỏi người bạn sống cùng tiểu khu, khi nào quay về muốn để cô ấy cùng tôi đi mở khóa, mặc dù tôi là người khá độc lập nhưng là lúc đó đã muộn rồi tôi còn là nữ sinh, còn là một mình liền cảm thấy nhiều người thì an toàn hơn. Tôi hỏi người bạn cùng tiểu khu 11 giờ có thể quay về không, nếu có thể tôi hẹn 11 giờ đến mở khóa. Lúc đó 10:30, tôi bắt đầu quay trở lại, chiếc xe tôi gọi đã đến. Tôi ngồi trong xe và gửi wechat cho người bạn cùng tiểu khu, tôi hỏi cô ấy “ Sắp về chưa?” cô ấy nói , xin lỗi nha, mình hiện tại rất nỗ lực gọi xe nhưng có hơn một trăm người xếp ở phía trước…
Tôi nghĩ vị trí hiện tại của cô ấy quay về đáng lẽ cũng phải mất hơn nữa tiếng, lại thêm gọi chưa được xe ước chừng 11h về là không kịp rồi. Không cần đoán, trước 11:00 khẳng định quay về không được. Người bạn này về không được, thực ra tôi cũng chẳng trách cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy không phải cố ý không quay về , cô ấy rất lo lắng cho tôi, cũng rất nỗ lực vội vàng quay lại. Nhưng là có một số chuyện bị ảnh hưởng bởi các yếu tố khách quan, đụng phải ai cũng chẳng có cách nào, nghĩ đến tình trạng hôm nay tôi lúc đó thực sự vô cùng sụp đổ.
Cảm thấy vì sao chuyện gì đều khiến mình phải gặp vậy? Khi không mang theo chìa khóa còn cứ khăng khăng bạn cùng phòng đã quay về vẫn là khi hai người bạn toàn bộ quay về quê, vẫn là khi nhà tôi có mèo tôi không thể không quay về. Có chìa khóa dự phòng kết quả lại không tìm thấy, đã hẹn cùng tôi đi mở khóa người bạn ngàn căn dặn vạn dặn dò đã xác nhận thời gian quay lại không kịp quay về.
Tôi rút điện thoại ra, đăng lên Weibo, tôi nói “May thay khi con người suy yếu đến mức không thể suy yếu hơn nữ , xui xẻo đến mức không thể xui xẻo hơn nữa, còn có thể đem tất cả đều trách lên mạng , cũng rất tốt rồi” Sau khi đăng lên weibo, tôi ngồi trong xe đột nhiên tôi cảm thấy hốt hoảng, tôi cảm thấy bản thân bị cô lập không viện trợ, tôi nhìn màn đêm bên ngoài qua ô cửa đèn đường rực rỡ, thành phố này, tôi rõ ràng có rất nhiều bạn bè, nhưg khi tôi gặp rắc rối, không có bất cứ người nào có thể giúp tôi. Đừng nói đến giúp tôi, tôi thậm chí ngay cả một đối tượng thổ lộ tâm tình phù hợp đều không có.
Vào lúc đó, tôi thực sự cảm thấy bản thân quá thất bại, tôi ở thành phố này, thủ đô của đất nước này, nơi mọi người đều muốn đến liều một trận, kết quả làm được là chuyện bạn thích thú sao? Ý nghĩa của tôi ở đây là gì? Tôi ở thế giới này, ngoại trừ bản thân mình, có phải hay không không có bất cứ người nào có thể dựa vào.
Sau đó trên xe, vang lên một bài hát, khi tôi nghe bài hát này, nước mắt bắt đầu rơi. Tôi chợt nhớ đến người bạn có mối quan hệ đặc biệt tốt tại Bắc Kinh. Tôi nhớ khi hai chúng tôi lần đầu nghe bài hát này, khi đó là mùa hè, hai chúng tôi đang ngồi trong phòng khách mặc áo ngắn chơi game.
Nghe được một lần bài hát này cảm thấy rất kinh diễm. Sau đó hai chung tôi lặp đi lặp lại bài hát này trong 1 tuần. Tôi nhớ khi đó là khi tôi cùng cô ấy tốt nghiệp tại thành phố nơi có trường đại học của cô ấy, tôi nghĩ cô ấy là người bạn rất chân thành của tôi, là thỉnh thoảng có những lời tôi không muốn nói cô ấy sẽ không hỏi, là khi tôi lúc đó trong chuyện giang ca mà náo rất to. Từng nghĩ, nếu như đó là cô ấy, cô ấy là người bạn mà tôi trước khi chết cũng nguyện ý đem cô ấy đẩy mạnh ra cửa, nhưng là, cô ấy như vậy hiện tại cũng không giúp được tôi.
Nhưng tôi không thực sự nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ nghĩ rằng có thể có ai đó khi tôi buồn, có thể xuất hiện ôm chặt tôi nói tôi “ Không sao đâu”. Tôi có thể một mình đến Bắc Kinh dựa vào nỗ lực của bản thân để làm những chuyện mình muốn. Tôi có thể từng bước tìm tòi công việc, tôi có thể một mình mang theo rất nhiều hạng mục. Tôi có thể thức khuya lập bảng kế hoạch, tôi có thể mặc dù không nhưng một mình đi xem phim đi họp nhưng tôi không thể tìm thấy một người khiến mình yên tâm yêu thích.
Qúa khó, thật quá khó khăn, sau đó điện thoại reo, là sư phụ mở khóa , tôi nỗ lực dừng lại giọng nghẹn ngào, một mình nhìn sư phụ giúp tôi mở xong khóa, thay xong khóa. Sau khi sư phụ mở khóa xong tôi ngồi trên sô pha, càng nghĩ càng buồn. Rồi sụp đổ khóc to. Khóc được một nửa nhịn không nổi vào nhà vệ sinh nôn, nôn xong lại ngồi trên bồn cầu rơi nước mắt.
Tôi cũng không biết tôi đang khóc cái gì, tôi chỉ cảm thấy đời người thật cô quạnh. Khi tôi buồn, ngay cả một người có thể giúp đỡ cũng không có, ngay cả một người có thể dốc bầu tâm sự cũng chẳng có. Tôi cố gắng trở nên mạnh mẽ, chỉ vì muốn nói cho người khác biết, chỉ vì muốn hướng người khác khoe khoang tôi sống tốt hơn bạn, đây có ý nghĩa gì chứ?
Những lời phía trên, trừ chuyện tụ thuật chuyện từng trải là hiện tại ngoài những gì tôi viết, còn lại là cảm nhận nội tâm, đều là sau khi tôi ngồi khóc trên nhà vệ sinh ngày hôm đó nghĩ “Những cảm xúc buồn như thế này không thể lãng phí được, phải ghi lại”
Đôi mắt đẫm lệ mở máy tính ra viết, thời gian trôi qua rất lâu rồi, thời điểm đó, chuyện đó, thực ra chẳng phải chuyện gì lớn lao, nhưng tâm trạng đó, đến bây giờ nhớ lại dư vị, vẫn là tủi thân cùng đắng chát, khi quay về nói với mẹ tôi chuyện này, mẹ tôi nói sao con không đi tìm cậu chứ? Tôi nói nửa đêm rồi, cũng xấu hổ làm phiền người ta.
Mẹ tôi nói, có gì mà xấu hổ, đều là thân thích, xảy ra chuyện khẳng định sẽ giúp con thôi! Lần sau gặp khó khăn cứ đi tìm cậu đi! Tôi nói “ Uhm”. Nhưng tình huống hôm đó, trong lòng tôi không có chọn được bất cứ người nào có thể thực sự giúp đỡ tôi. Cảm giác lúc đó, giống như ngày hôm đó mọi chuyện ngưng tụ thành một chậu nước, hắt lên người tôi, gột rửa đi mọi ngụy trang trên người tôi, khiến tôi ý thức đến , tôi không quan tâm lại giả vờ thế nào nữa.
Tôi chính là một mình sống trong thành phố dường như thân thiện này. Đúng vậ , không sai, sống một mình trong một thành phố thực sự có thể sống rất tốt. Không có ba mẹ quản, không có kiểm soát cửa, mỗi ngày thích về nhà khi nào thì về khi ấy, muốn mấy giờ đi ngủ thì ngủ giờ nấy, ăn cái gì bản thân nói là được. Phòng có bừa bãi đến đâu cũng sẽ không có người lải nhải cằn nhằn bạn.
Chỉ là thỉnh thoảng có thể bị tấn công bởi những chuyện nhỏ nhặt, khiến bạn chợt nhận ra rằng, bạn là một mình lẻ loi sinh tồn tại thành phố không thuộc về mình này. Sau khi bị tấn công, có thể sẽ có những cảm xúc không dễ chịu xuất hiện nhưng nếu bạn điều hòa tốt, những cảm xúc này cũng sẽ theo thời gian tan thành mây khói, sau đó vẫn sẽ sẵn sàng tiếp tục sống tiếp ở thành phố này, suy cho cùng, là chúng ta đã lựa chọn thành phố này, chứ không phải thành phố này chọn chúng ta.
Tuy rằng bài viết này tổng thể có vẻ rất buồn, nhưng tôi cũng nói rằng chỉ thỉnh thoảng sẽ có những cảm xúc như vậy. Tôi ở Bắc kinh những năm này, vẫn sống thoải mái, cảm xúc tốt vượt xa cảm xúc xấu, hy vọng mọi người cho dù một mình, lẻ loi ở một thành phố cũng đừng sợ hãi, có nỗi buồn nào là không thể giải quyết bằng cách ăn Lẩu? Nếu không được, vậy tôi lại kể cho bạn một câu chuyện ngọt ngọt ngào ngào. Cuộc sống chẳng có gì đáng sợ đâu.
Trích:https://www.lizhi.fm/
Bản Dịch:Super E.L.F
Biên tập:Mỹ Trinh。