nhom facebook

Đừng tua lại, bật tốc độ sống gấp đôi.

Đăng lúc 20:06:24 01/11/2021

Đừng tua lại, bật tốc độ sống gấp đôi

Không biết bạn có cảm thấy cuộc sống lớn lên sau này giống như một video được bật chế độ tốc độ gấp đôi không? Một bữa cơm có thể ăn trong vòng 5 phút, bạn tuyệt đối không nỡ giành ra để ăn trong 10 phút.

Có thể tới cái nơi mà bạn muốn đến bằng ô tô, bạn đương nhiên không bao giờ tính tới chuyện đi bộ. Điện thoại rõ ràng vẫn còn 20% pin nhưng bạn vẫn cảm thấy lo lắng, sợ lại bể hết mọi việc.Mọi người ai cũng đều chạy đua với thời gian, nhưng càng như thế thì bạn càng thêm ghen tị với cái người có đủ dũng Khí bấm nút tạm dừng với cuộc sống này.

Con bạn thân tôi có một sở thích rất chi là ngầu, mỗi năm cô ấy đều dành ra ít nhất một tuần nghỉ phép để đi leo núi chỉ để cho bản thân có một giấc ngủ ngon lành. Vì lý do công việc nên cô ấy thường phải thức khuya, để thay đổi bản thảo thiết kế.

Nhiều khi quỹ thời gian eo hẹp, những người trong đội nhóm làm việc của cô ấy thường thậm chí không có cả thời gian để tắm, rồi đêm nào cứ thế cứ lái xe đi đi về về. Vì thế cô ấy biết rõ hơn ai hết phải trân trọng cái cơ hội được sống chậm lại và tận hưởng cuộc sống.

Cô ấy nói, nói trước đây luôn cảm thấy những người trưởng thành giỏi giang, nhất định là một người có thể chống lại được áp lực. Nhưng mỗi lần trốn khỏi cái thành phố để đi du lịch, đều khiến cô ấy càng kiên định hơn mà tin tưởng rằng luôn có được dũng khí để sống chậm lại, đó là sự quyết đoán hiếm có nhất của một người trưởng thành.

Đã từng, chúng ta đều là những đứa trẻ sẵn sàng dành một buổi chiều để xem kiến di chuyển, còn bây giờ lại không nỡ giành ra nửa tiếng đồng hồ để ăn cơm cho nó đàng hoàng. Chúng ta luôn phàn nàn về nhịp sống của thành phố quá nhanh, nhưng lại quên mất rằng thực ra cái nút điều khiển tốc độ của cuộc sống, thực tế là nó đang nằm trong tay của chính chúng ta.

Mặc dù tôi không giống như con bạn thân tôi, mỗi năm đều ở ẩn ở cái khoảng thời gian nào đấy, nhưng tôi cũng luôn nỗ lực đủ mọi cách để làm cho cuộc sống này trở nên thú vị hơn. Dạo gần đây tôi có thử làm một việc cực kỳ táo bạo: đi bộ hành ở Kanas ( Tân Cương-TQ) cùng với lũ bạn của tôi. Những người bạn thích du lịch của tôi đều nói với tôi một câu rằng: Nếu như một người đi tới Kanas chỉ duy nhất một lần trong đời thì hãy chọn cách đi bộ đường dài (bộ hành).

Trước đây, tôi luôn cảm thấy câu nói này hơi có phần phóng đại, cho đến khi bước từng bước trên con đường đi bộ đường dài kinh điển nhất ở Kanas, tôi thực sự bị ấn tượng bởi vẻ đẹp của Kanas. Vẻ đẹp của Kanas ở Tân Cương hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng đối với chúng tôi.

Khi bạn đứng ở Kanas, được bao quanh 360 độ với cảnh đẹp ở đó, bạn sẽ cảm thấy khoan khoái, sung sướng y như cái kiểu được chui qua cái màn hình máy tính tới được đây vậy. Khi những cánh đồng cỏ và rừng rậm bao la cùng với những ngọn núi phủ tuyết ở phía xa xuất hiện trong cùng một khung cảnh, nếu như ở trong thành phố, bạn sẽ phải thốt lên thật là vi diệu.

Nhưng ở Kanas, đây đều là những điều hàng ngày mà bất cứ đâu bạn cũng có thể nhìn thấy được nó. Ngoài ra còn có những con sông ven đường, một vài thị trấn nhỏ, những người chăn nuôi di cư, và những quả dưa hấu Tân Cương ngọt cực kỳ, thậm chí những tới cả những vùng đầm lầy ven đường, những đống đá trên đường cũng có sức quyến rũ khó mà cưỡng được.

Khi tôi đi lên mình cái đôi giày leo núi và tự do đi bộ quanh những cảnh vật ấy, ngoài việc cảm thán không ngớt và không ngừng ,hấn nút chụp ảnh ra, thì dường như tôi chẳng thể nhớ tới được cái gì cả, gì mà áp lực công việc, muộn phiền trong cuộc sống, tất cả đều đã được cảnh đẹp trong chuyến leo núi này chữa lành hoàn toàn.

Điều làm tôi ngạc nhiên nhất là trong suốt quá trình đi bộ hành là bầu trời đang trong xanh thì bỗng dưng đổ mưa, nhóm chúng tôi trú mưa trong nhà của người dân trong làng, nghe họ chơi piano và hát, rồi trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất. Tới mức, khi đó, tôi thậm chí còn quên mất rằng đó chỉ là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Có lẽ tôi đã quen với sự xa cách giữa nhà này với nhà nọ ở chốn thành thị (người thành phố mặc dù gần nhà nhau nhưng chẳng bao giờ chuyện trò với nhau). Thế nên, khi chúng tôi,  với tư cách là những người xa lạ được tiếp đãi nồng nhiệt, cái sự nhiệt tình không có một chút phòng bị nào ấy, thực sự khiến một người sống ở thành phố như tôi cảm động rơi nước mắt.

Đây có lẽ là cái điều đẹp đẽ nhất của du lịch, nó luôn có cách gạt bỏ mọi lo lắng, bất an, phòng bị, khiến giữa con người với con người chỉ còn lại sự tín nhiệm và nhiệt tình thuần khiết nhất. Dịp bộ hành lần này đi cùng với tôi là vài người bạn tốt nhất trong cuộc đời tôi. 

Do tính chất công việc nên chúng tôi thường xuyên gặp nhau. Tôi luôn cảm thấy rằng chúng tôi đã rất hiểu nhau rồi, nhưng qua chuyến bộ hành lần này, vẫn khiến tôi biết thêm được những ưu điểm của những người bạn tôi khi mà ở thành phố tôi không thể phát hiện được.

Hóa ra họ không chỉ là những người bạn cùng làm việc rất giỏi, mà còn là những chàng trai ấm áp, biết chủ động giúp các cô gái xách ba lô khi bước vào một môi trường hoàn toàn xa lạ. Là một loại quả vui vẻ, tiếp thêm sức lực cho mọi người khi tâm trạng của mọi người không được tốt, hơn nữa khi đi qua những con đường đá hiểm trở “cảm giác an toàn- dám đảm đương” đi thám thính đường trước.

2 ngày đi bộ được gần 60km, bạn nói tôi mệt ư? Tất nhiên là mệt rồi. Nhưng so với những điều này, cái quá trình mà có cái cảm giác thân thiết, om sòm, líu tíu, rồi là niềm vui khi ngồi quây quần bên những người chăn thả nơi đây đàn hát, ăn dưa hấu và cảm giác thoải mái khi tiếp xúc gần gũi với mọi cảnh vật thiên nhiên, cùng với cảm giác hoàn toàn có thể dựa vào đôi chân của mình để đi suốt cuộc hành trình. Tất cả những cảm giác đó khiến tôi cảm thấy rằng, một chút mệt mỏi trong quá trình này thực sự đáng là gì.

Chúng tôi đã chọn bộ hành, thì “bộ hành” không phải chính là cảm giác sau khi đi bộ mệt mỏi xong thì cái mệt mỏi ngay lập tức được đập tan sao? Ưu điểm lớn nhất của bộ hành, là không phải gấp về thời gian. Trong suốt cả chuyến bộ hành ấy, không có bất kỳ phương tiện di chuyển hiện đại nào, chúng tôi có thể tạm gác lại cảm giác gò bó khi ở trong thành phố.

Ở đây, không ai thúc dục bạn hoàn thành KPI, không có những tiếng ting ting của Wechat, chúng tôi chỉ cần có trách nhiệm với tâm trạng thoải mái của chính mình. Khi tôi thực sự dùng chính đôi chân của mình bước từng bước một, hoàn thành quãng đường này, tôi mới hiểu cuộc đời này của con người ta so với thiên nhiên nhỏ bé biết bao, và những lo lắng, muộn phiền bủa vây lấy chúng ta kìa so với chúng thật chẳng đáng nhắc đến.

Thế gian này có biết bao điều đẹp đẽ, chúng ta thực sự không nên lãng phí thời gian của mình cho những cảm xúc tồi tệ và những điều không đáng có. Nếu như bạn có đôi chút chán ngán với sự tấp nập bon chen trong thành phố, hay gặp những rắc rối trong cuộc sống, tốt hơn hết hãy chuẩn bị sắp xếp hành lý và đồ dùng chuyên biệt, hẹn cái người đặc biệt đó cùng bạn đi bộ hành một chuyến đi.

Tin tôi đi, khi bạn gạt mọi phiền nhiễu sang một bên và lên đường, mọi khúc mắc sẽ tự tìm ra câu trả lời. Và trong quá trình này, những gì chúng ta coi là “bộ hành” tuyệt đối không chỉ đơn thuần là đi bộ, mà một phần còn là cái cảm giác an toàn bên cạnh những người bạn, một thái độ yêu đời từ một góc nhìn khác.

 

Trích:Bản gốc:Nhuỵ Hy蕊希Erin

Bản Dịch:Tươi Châu-TTBMusicChannel

Biên tập:Mỹ Trinh。

097 481 85 34

Để lại tin nhắn cho chúng tôi

Vui lòng để lại lời nhắn, nhân viên tư vấn sẽ liên hệ hỗ trợ bạn

https://zalo.me/0974818534