Bạn buộc phải cực kỳ nỗ lực
Vương Tiểu Ba từng nói qua một câu như thế này. Năm ấy, tôi 21 tuổi. Trong thời đại hoàng kim của đời mình, tôi có nhiều tham vọng. Tôi muốn yêu, muốn ăn, còn muốn nháy mắt biến thành một đám mây nửa sáng nửa tối. Sau này, tôi mới biết rằng: Cuộc sống chính là một quá trình rèn luyện từ từ, lấy hai chữ làm đầu.
Một cái là bị nhận định thành lứa tuổi còn nhỏ thích lông bông. Chúng ta thường bị nói thành "không biết trời cao đất dày". Chúng ta cũng được dạy rằng : Phải sống thực tế một chút, phải nhìn vào những gian nan của thế gian này. Mỗi ngày chúng ta đều nghe thấy những đạo lý đến từ bốn phương tám hướng. Tin tưởng nhưng cũng bài xích.
Mình là một người từ nhỏ tới lớn chỉ có duy nhất một lý tưởng sự nghiệp. Mình nói với bản thân mình muốn dùng âm thanh làm nhiều việc có ý nghĩa hơn nữa, dẫn dắt nhiều người hơn nữa. Mình tin rằng âm thanh có linh tính, có sinh mệnh, sẽ không lỗi thời.
Thật ra mình cũng giống rất nhiều người, từng có giai đoạn không được thấu hiểu và khẳng định. Bọn họ nói rằng đây không phải là một ngành nghề có thể đủ để mang lại tiền và một cuộc sống vững chắc, cạnh tranh quá quyết liệt. Muốn thành công hoặc muốn dẫn đầu, thật sự là giống y như việc xổ số. Là một chuyện có xác suất rất thấp. Mình cũng từng chịu ảnh hưởng của những cái gọi là lời khuyên thật lòng mà sinh nghi và không chắc chắc về lựa chọn của mình. Nhưng về sau mình mới biết : Khi bạn thật sự tràn đầy nhiệt tình với một chuyện gì đó, thì mặc kệ người khác có tạt nước lạnh vào bạn như thế nào, đặt ra loại chướng ngại thì bạn cũng sẽ không thỏa hiệp.
Mùa hè năm 2015, mình cuối cùng cũng vào cái năm 22 tuồi này. Đến được Bắc Kinh, mình tham gia vào ngành nghề mà mình yêu thích, vất vả mà hạnh phúc. So với tưởng tượng thì cái tầng hầm đó tốt hơn nhiều. Tuy rằng chỉ là một căn phòng thuê không mấy rộng rãi thoáng mát, nhưng thật sự rất thỏa mãn. Người theo đuổi lí tưởng nào đâu có sợ hãi vất vả. Mà mình cũng hiểu rõ, những người đến với Bắc Kinh, trong trái tim mỗi người đều kéo theo một lòng hăng hái.
Muốn chứng minh cho người khác xem cũng cho chính mình xem. Mình bắt đầu từ từ hòa nhập vào thành phố này, cuộc sống cũng bước vào quy củ. Dù rằng mình chẳng hề hay biết, tương lai sẽ phát sinh điều gì. Mình không biết bạn có từng xem qua đường phố của thành phố mà bạn đang sống vào khoảng tầm 4-5 sáng. Mình xem qua rồi, không chỉ một lần. Mình xem qua những người công nhân quét dọn đường mặc chiếc áo bông dày cộm, cầm chiếc chổi quét dọn một cách tỉ mỉ. Mình xem qua hình ảnh chú bán bánh rán, lái chiếc xe ba bánh cũ kỹ, bất chấp gió lạnh mà mở sạp đúng giờ. Mình thấy những lúc trời chưa sáng thì đã có người vội vàng bắt chuyến xe buýt đầu tiên, ngáp ngắn ngáp dài mà đi là . Mình thấy qua những người say xỉn suốt đêm, chếnh choáng đi trên đường cái, tìm đường hướng về nhà. Những điều này mình đã thấy rõ có những người đang nỗ lực sống như vậy, dù cho vất vả nhưng lại rất biết đủ.
Trong số họ, có những người vui vẻ hô hoán "Cuộc sống vạn tuế", cũng có người âm thầm chịu đựng sự vất vả của sinh mệnh. Những người đó là bạn cũng là mình dường như chỉ khi yên tĩnh như vậy, bạn mới phát giác ra thành phố nơi mà bạn đang sống thuộc về bạn. Bạn chân thành khẩn thiết sinh tồn trên mảnh đất này, dù cho ở đây bạn chẳng mua nổi căn nhà hai ba gian phòng, Mua không nổi chiếc xe mà bạn ngưỡng mộ trong lòng rất lâu rồi. Dù cho bạn vẫn chưa thể trở thành người nổi bật của thành phố này, dù cho bạn hằng ngày vẫn vì làm sai chuyện mà bị cấp trên trách phạt, bị đồng nghiệp hiểu sai. Nhưng bạn vẫn có thể vào lúc thành phố hừng đông, nhìn thấy một bản thân vẫn đang sống sờ sờ ra đó, nhỏ bé, yếu kém, nhưng chẳng ai có thể phủ định hoặc là bỏ qua sự tồn tại của bạn.
Cho nên mình rất ít khi oán giận nhưng giày vò mà cuộc sống dành cho, hoặc là sinh ra ưu tư muộn phiền. Bởi vì mình biết đây chính là lựa chọn của mình. Cho dù có vất vả hơn nữa, cũng phải cắn răng mà chịu. Thật ra mình chỉ là một trong nhiều người phiêu bạt rời xa quê hương đi tìm hy vọng. Mình chỉ mới bắt đầu cố gắng sống, mình vẫn còn trẻ, tinh lực dồi dào. Vẫn luôn háo thắng, phô trương, Vẫn còn sức để nghiến răng nghiến lợi mà kiên trì và cũng tin chắc vào bản thân mình, có lòng quyết tâm tạo nên sự khác biệt.
Chúng ta đều sợ rằng sau khi nổ lực mà vẫn phải khóc lóc nhận thua. Mình cũng không biết kết quả sau khi nỗ lực là gì, nhưng dù cho có là thất bại, thì cũng phải tiếp tục nỗ lực. Bởi mình hiểu rõ được tất cả dù cho có là thất bại cũng là một loại đạt được. Thật ra mỗi chúng ta đều biết, bản thân có thể sẽ vấp ngã có thể sẽ có lúc rối tinh rối mù khốn khổ tả tơi sẽ bị hiện thực đả kích sẽ bị cuộc sống tiêu diệt mất ước mơ. Nhưng cho dù là như vậy thì mỗi chúng ta vẫn đang cố gắng chúng ta muốn sống dễ nhìn hơn một chút.
Mình cũng thường hay nghĩ, chúng ta nỗ lực như vậy rốt cuộc vì cái gì? Sau này mình phát hiện, mình nỗ lực làm việc, không phải để ba mẹ có một cuộc sống vô ưu cũng không phải là vì muốn cho đời sau mình có được hoàn cảnh sống thoải mái và điều kiện vật chất tốt. Không phải chỉ là vì để công sức nhiều năm bỏ ra như vậy, đạt được một chút hồi báo thực tế. Chúng ta không chỉ vì những điều này, mà quan trọng hơn là chúng ta buộc phải bản thân mình một câu trả lời, một câu trả lời không thẹn với lòng. Bởi vì đã từng nghiêm túc nỗ lực nên bất chấp kết quả thế nào chúng ta đều chấp nhận.
Chúng ta nỗ lực như thế , trước giờ đều không phải là vì biến thành hình ảnh mà người khác mong chờ và ngưỡng mộ. Mà là bởi vì xứng đáng với chính bản thân mình. Chúng ta ở trong căn nhà thuê chật chội nhỏ bé nơi phố thị này, đông đúc eo hẹp nhưng mỗi ngày chúng ta vẫn đặt báo thức mà dậy, cho dù mỗi sáng đều không kịp uống một ngụm nước ấm, ăn một miếng bánh mỳ, thậm chí ngày qua ngày chen chúc trến chiếc xe buýt chật chội. Thậm chí luôn phạm lỗi để rồi bị đồng nghiệp cười chê bị ông chủ trách cứ, thậm chí ngoài những điều này, chúng ta vẫn còn rất nhiều điều khác cũng chẳng dễ dàng hơn là bao nhưng chúng ta vẫn đang tiếp tục kiên trì.
Chúng ta không dám buông lỏng bởi vì chúng ta sợ rằng một ngày nào đó trong tương lai sẽ vì thất bại của bản thân mà tìm lý do biện hộ sợ hãi một ngày nào đó chúng ta sẽ chất vấn bản thân. Lúc đầu vì sao mà không nỗ lực hơn chút nữa.
Vua Martin Luther có viết qua một đoạn như thế này trong cuốn tự truyện của mình, mình cực kỳ yêu thích. Ngài nói sự đau đớn nhất của đời người, không có gì bằng việc không ngừng nỗ lực. Nhưng ước mơ mãi mãi không cách nào thực hiện được. Mà cuộc sống của chúng ta chính là như vậy, nhưng điều khiến con người ta vui vẻ đó là mình nghe thấy có một âm thanh ở đầu bên kia của hành lang thời gian. Nó đang nói có lẽ hôm nay không cách nào thực hiện, ngày mai cũng không thể, nhưng quan trọng là nó ở trong tim của bạn. Quan trọng là bạn vẫn luôn nỗ lực.
Mỗi một góc đường trên thế gian này, đều có người đang phấn đấu. Hàng ngàn hàng vạn người trẻ tuổi như bạn của mình đều nỗ lực sống y như chúng ta. Vì vậy thỉnh thoảng không được như ý, chán nản, thì có tính là gì. Bạn biết đó chỉ có nổ lực mới khiến bạn không dễ dàng bị người khác quật ngã hoặc là xem thường. Mình muốn nói với bạn là: Bạn biết không? Trên thế giới này mãi mãi luôn có một kiểu người xứng đáng được tôn trọng. Đó chính là người sau khi chịu đủ mọi khổ nạn của cuộc sống vẫn tin tưởng vào cuộc sống như cũ, vẫn đủ dũng cảm đứng lên như cũ phủi phủi bụi trên thân rồi nói lên một câu không sao, làm lại từ đầu vậy! Nguyện bạn cùng ước mơ của bạn bình yên vô sự. Trong một tương lai không cách nào đoán định trước được như vầy, nguyện bạn và ước mơ của bạn tu thành chính quả. Trốn qua mưa gió bão bùng.
Trích:Bản gốc:Nhuỵ Hy蕊希Erin
Bản Dịch:Tươi Châu – TTBMusicChannel
Biên tập:Mỹ Trinh。