Bạn bè của người lớn, không bao giờ là chuyện nhất thời.
Cho dù bạn đang ở đâu, ngày hôm nay trải qua những gì thì giọng nói của tôi vẫn luôn đồng hành bên bạn. Nghe hết câu chuyện ngày hôm nay, chúc bạn ngủ ngon và mơ một giấc mơ thật đẹp.
Người bạn luôn kề vai sát cánh, luôn có những câu chuyện muôn thuở để mà nói bên bạn, giờ này các bạn vẫn liên lạc với nhau chứ? Người mà bạn đã từng nói “Lần sau gặp lại, nhớ phải thường xuyên tụ họp đấy” sau những lần chào tạm biệt, giờ đây 2 người các bạn còn gặp lại nhau không? Từng tuyên bố chắc nịch với cả thế giới rằng “Đây là bạn thân nhất của tôi”, liệu bây giờ bạn có còn đủ can đảm để nói câu nói tương tự này không?
Cách đây mấy hôm tôi có đọc được một bài đăng trên Moment của một đứa bạn thân học cùng với tôi thuở còn học Đại học về cuộc sống thường ngày của cô ấy. Cô ấy vẫn như trước đây, thích khám phá những món ăn ngon ở khắp mọi nơi với bạn bè, một chiếc bánh bao nhỏ nhắn xinh xinh đều có thể khiến cô ấy vui vẻ rất lâu. Chỉ là, người chụp ảnh chung (tư thế chụp xòe tay số 2) không còn là tôi nữa. Tôi muốn bình luận đá đểu một câu: “Tình hình này là cậu sắp quên mất tớ rồi” nhưng sau cùng tôi cũng đành lẳng lặng cho một like.
Có phải bạn cũng giống tôi, rất nhiều điều muốn nói đều không dám nói với người ấy nữa, rất nhiều chuyện nếu nói ra lại lo khiến cho đối phương cảm thấy phiền hà, thậm chí tới cả bình luận một dòng tus trên Moment trả lời một câu mà người ta để lại cũng đều phải nghĩ trước phải nói như thế nào mà đọc lên mới cảm thấy thân thiết hơn một chút. Thực ra không phải người này không còn quan trọng nữa, nếu như có một ngày cậu ấy gặp phải chuyện gì khó khăn, chúng ta vẫn là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh cậu ấy. Chỉ là hiện tại chúng ta – những người đã chọn cho mình một lối đi riêng đã không còn có cách nào cảm thông những niềm vui, nỗi buồn của đối phương được nữa.
Người đồng hành bên cạnh chúng ta biến thành một người đồng nghiệp đang hối hả đi cùng chuyến tàu điện ngầm vào thời điểm này. Hai người các bạn trò chuyện với nhau vào giờ nghỉ trưa, tan giờ làm thì cùng nhau rủ nhau đi ăn lẩu. Các bạn nói chuyện phiếm với nhau về công ty, cũng nói về những lo lắng về áp lực công việc quá lớn.
Người ở bên cạnh bạn, trở thành người bạn ở chung phòng, buổi tối tăng ca tan giờ làm, cô ấy luôn để lại cho bạn một chiếc đèn sáng. Khi các bạn có thời gian nghỉ ngơi cùng nhau đi siêu thị mua sắm, trở về nhà thì cùng nhau mày mò nấu ăn, cùng nhau ngả lưng trên ghế sopha rồi đắp mặt nạ để xem các chương trình tạp kỹ. Thực ra chẳng có gì tiếc nuối cả, đời người là như vậy. Mỗi một người chỉ có thể đồng hành bên chúng ta trên một đoạn đường. Chúng ta được chỉ định chỉ có thể sánh bước bên một số người ở một chặng đường nào đó, còn những người đã cùng bạn đi trên một đoạn đường nào đó kia không phải là không quan trọng nữa, mà chỉ là sau khi lắng lại được đặt ở trong lòng.
Cuộc sống này đón nhận – trao gửi là lẽ thường tình, chẳng có ai mãi ở bên cạnh bạn cả nhưng sẽ luôn luôn có người ở bên cạnh bạn.
------------------------------------------
Trích: Bản gốc: Nhuỵ Hy 蕊希Erin
Bản Dịch: Tươi Châu- TTBMusicChannel
Biên tập: Mỹ Trinh.